Đồng Cẩm Nguyên nhìn biểu cảm của Phòng Ngôn, cũng biết chắc chắn sẽ không ít, cười nói: “Ta đoán không ra, vẫn là mời Ngôn tỷ nhi nói cho ta biết.”
Phòng Ngôn thấy Đồng Cẩm Nguyên không đoán, có chút không vui: “Huynh thật sự không đoán à, đoán thử xem sao.”
Đồng Cẩm Nguyên thấy vậy, nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ừm, một trăm văn?”
Phòng Ngôn mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Đồng Cẩm Nguyên, lập tức xịu mặt, thế này thì còn gì là vui vẻ khoe khoang nữa? Con át chủ bài vừa lật lên đã bị người ta đoán trúng, thật là mất hứng.
Đồng Cẩm Nguyên nhìn biểu cảm của Phòng Ngôn, đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nói sai, hắn vội chữa cháy: “Ta chỉ là nói bừa thôi, ta vẫn rất tò mò, mong Ngôn tỷ nhi nói cho ta biết.”
Phòng Ngôn tiu nghỉu: “Chính là một trăm văn, chính xác là 109 văn. Vừa nói đã bị huynh đoán trúng, ta còn tưởng là nhiều lắm, bị huynh đoán trúng một cái, ta lại thấy chẳng có gì đáng để khoe.”
Đồng Cẩm Nguyên nhìn bộ dạng trẻ con của Phòng Ngôn, cười nói: “Đều tại ta, kỳ thực ta đã sớm quan sát, hơn nữa chưởng quỹ Giang Ký cũng từng nói với ta, cho nên ta mới biết.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Ngôn kinh ngạc nhìn Đồng Cẩm Nguyên: “Tiểu nhị của Giang Ký nhà huynh thế mà lại đứng ở cửa đếm từng người một sao?”
Sắc mặt Đồng Cẩm Nguyên có chút lúng túng trong giây lát:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747222/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.