Đồng Cẩm Nguyên nói: “Phải.”
“Cái đó, Đồng đại ca, ta có thể nhờ huynh một việc được không? Chuyện này cha ta không biết, là ta muốn nhờ huynh. Nếu phiền phức quá, huynh cứ từ chối ta.”
Còn chưa nghe là chuyện gì, Đồng Cẩm Nguyên đã nói: “Không phiền phức, cô cứ nói đi.”
Phòng Ngôn thầm nghĩ, ta còn chưa nói là chuyện gì, huynh đã đồng ý rồi, thật không biết huynh làm sao mà quản lý việc làm ăn ngày càng lớn mạnh được. Bất quá, trong lòng nàng lại vui như nở hoa.
“Nhà ta có mua một căn nhà và ít đất ở kinh thành, chỉ là, huynh cũng biết nhà ta mới đến, đối với kinh thành cũng không quen thuộc lắm, cho nên…”
Không chờ Phòng Ngôn nói ra lời yêu cầu phía sau, Đồng Cẩm Nguyên đã tinh ý nói: “Việc này có gì khó, ta viết cho cô một phong thư, đến lúc đó cô cầm thư đến tiệm gạo Đồng Ký ở phố Chính Dương Môn tìm Vương chưởng quỹ là được. Vương chưởng quỹ ở kinh thành nhiều năm, những điều kiêng kỵ ở kinh thành ông ấy đều biết cả. Ngôn tỷ nhi, cô không cần phải khách sáo với ta như vậy.”
Phòng Ngôn nghe Đồng Cẩm Nguyên nói xong, cười: “Đồng đại ca, cảm ơn huynh nha. Ta sẽ nói với Hồ chưởng quỹ một tiếng, đến lúc đó bảo ông ấy đi tìm Vương chưởng quỹ.”
Đồng Cẩm Nguyên nghe Phòng Ngôn nói, cũng mỉm cười. Hắn liếc nhìn Chiêu Tài bên cạnh: “Ngươi đi lấy cuốn sổ sách ta mang đến hôm nay lại đây.”
Chiêu Tài nghe xong liền đi xuống lầu.
Phòng Ngôn lúc này mới nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747218/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.