“Vậy mua bốn lớp sân, ngày mai chúng ta đi xem.”
Phòng Nhị Hà gật đầu: “Cũng được.”
Nói thêm một lát, Phòng Nhị Hà đột nhiên nói: “Nhị Ni, con nói xem, có phải nhà chúng ta rất có tiền không?”
Phòng Ngôn hỏi: “Sao cha lại nói vậy?”
Phòng Nhị Hà nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ không phải giá nhà ở kinh thành quá rẻ, mà là do nhà ta có tiền? Nếu không thì nơi tốt như kinh thành, sao những căn nhà rẻ đó lại không bán được? Có lẽ không phải là bán không được, mà là mọi người đều không có tiền mua nhà?”
Phòng Ngôn nghĩ đến Đồng gia, lại so sánh với những nhà khác, nói: “Cha, có lẽ nhà ta thật sự rất có tiền. Nói không chừng ở huyện thành cũng đã có thể xếp hạng rồi.”
Phòng Nhị Hà có chút khẩn trương: “Vậy sao?” Đây là điều ông chưa bao giờ nghĩ tới.
Phòng Ngôn nói: “Cha, không phải người từng tham gia tiệc rượu của thương nhân ở huyện thành sao, ít nhiều cũng có thể nhìn ra được một chút chứ? Những người đó có phải đối với người đặc biệt tôn kính, có sắp xếp cho người ngồi ở ghế trên không?”
Phòng Nhị Hà sững sờ: “Có thì cũng có, nhưng những người đó chẳng phải là vì ca ca con thi đỗ tú tài, thậm chí thi đỗ cử nhân, nên họ mới tôn kính cha như vậy sao?”
Phòng Ngôn nói: “Cha, nếu là tiệc rượu của thương nhân, người ta ai lại quan tâm con cái nhà ngài có phải tú tài hay không? Chắc chắn là xem ngài có tiền hay không. Trừ phi con nhà đó đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747214/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.