Tôn Bác nghe xong, câu nói tiếp theo cũng không dám nói ra miệng, thất vọng nói: “Vậy sao. Ừm, được, ta biết rồi.”
Giữa trưa ở lại dùng bữa xong, Tôn Bác mới ra về.
Về đến nhà, Tôn lão phu nhân hỏi hắn đã hỏi Phòng Đại Lang chưa.
Tôn Bác nói: “Hỏi thì cũng hỏi rồi, chỉ là Tu Trúc huynh tạm thời chưa có ý định cưới vợ, nói là chờ sang năm sau kỳ thi mùa xuân rồi mới xem xét.”
Tôn lão phu nhân nghe xong, cũng biết coi như bọn họ đã bị từ chối. Hiện tại Tôn gia bọn họ đính hôn với Phòng Đại Lang còn có thể chiếm được tiên cơ, chờ đến sang năm, nếu Phòng Đại Lang thi đỗ Trạng Nguyên, mọi chuyện sẽ khó mà nói trước.
“Nếu đã vậy, lát nữa ta viết một phong thư, con mang về kinh thành đi.”
“Vâng, thưa tổ mẫu.”
…
Đồng Cẩm Nguyên khi đến phố Xuân Minh xem sổ sách, vừa hay nhìn thấy Dã Vị Quán của Phòng gia đối diện vô cùng náo nhiệt. Nhìn từ xa dường như cửa có dán một tờ giấy đỏ, mà mọi người đều đang nhìn tờ giấy đỏ đó bàn tán xôn xao.
“Không ngờ tới nha, con trai của chưởng quỹ tiệm này lại lợi hại như vậy, thế mà thi đỗ đệ nhất danh của phủ thành ta.”
“Đúng vậy, hôm nào ta phải dắt con trai tới ăn một bữa, không cầu nó thi đỗ Giải Nguyên, ít nhất cũng có thể có tên trên bảng!”
“Nói có lý đó, đi đi đi, đi lấy chút hơi may của nhà chưởng quỹ.”
“Ngươi đừng nói, đồ ăn nhà họ đúng là hương vị không tệ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747201/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.