Phòng Nhị Hà gật đầu: “Cũng đúng. Ta thấy Nhị Lang hôm nay không ra ngoài, bảo nó đi cùng con.”
Phòng Ngôn cười: “Vâng, thưa cha.”
Phòng Nhị Lang mấy ngày nay tâm trạng cũng tạm ổn, mấy hôm trước ra ngoài xã giao, nói chuyện với rất nhiều học trò, cũng không phải ai cũng cảm thấy mình nhất định có thể thi đỗ. Có người đến đây cũng chỉ để thử vận may, còn có người đã ngoài 60 tuổi vẫn kiên trì đi thi. So với họ, mình thật sự chẳng là gì. Cậu năm nay mới mười lăm tuổi, nên chuyên tâm đọc sách mới phải, ba năm sau cậu cũng mới 18 tuổi, cơ hội còn rất nhiều.
Nghe Phòng Ngôn rủ đi cùng, Phòng Nhị Lang cũng rất vui vẻ.
Hai người cầm bản vẽ, lập tức đi sang cửa tiệm đối diện.
Lưu chưởng quỹ nói Đồng thiếu gia hôm nay không có ở tiệm, Phòng Ngôn lúc này mới nghĩ ra, Đồng thiếu gia gia nghiệp lớn, đâu phải chỉ có một chỗ này, nàng hơi có chút thất vọng.
“Phòng tiểu thư có chuyện gì muốn tìm đại thiếu gia nhà chúng tôi sao, nếu là việc gấp, ta có thể cho tiểu nhị đi tìm thiếu gia.” Nói đến đây, Lưu chưởng quỹ lại nói, “Bất quá, nói không chừng lát nữa thiếu gia sẽ ghé qua, dạo này ngày nào thiếu gia cũng đến cửa tiệm này.”
Đây cũng là điều Lưu chưởng quỹ thấy kỳ lạ, không biết vì sao, thiếu gia nhà họ ngày nào cũng đến tiệm, mà hễ ngồi là ngồi rất lâu. Không phải buổi sáng thì là buổi trưa, nhất định phải sang Dã Vị Quán đối diện ăn một bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747191/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.