Phòng Ngôn vô cùng hài lòng với nơi này, nàng liếc nhìn Hồ Bình Thuận, Hồ Bình Thuận cũng gật đầu. Phòng Ngôn cảm thấy, không cần báo cáo với cha, nàng có thể tự quyết định thuê luôn.
Nàng vừa định mở lời, thì đúng lúc có người chào hỏi Đồng Cẩm Nguyên.
“Đồng thiếu gia.”
“Vương lão bản.”
“Không biết Đồng thiếu gia có hài lòng với nơi này không, mấy ngày nay đã có rất nhiều người đến hỏi, ba ngày nữa là hợp đồng thuê ở đây hết hạn, ta cũng khó xử quá. Nếu có mạo phạm Đồng thiếu gia, mong ngài thông cảm.”
Đồng Cẩm Nguyên cũng biết nỗi băn khoăn của Vương lão bản, nói: “Thật sự xin lỗi, mấy ngày trước ta bị bệnh nặng một trận, người cứ mê man, chưa kịp nói với Vương lão bản một tiếng.”
Vương lão bản vừa nghe Đồng Cẩm Nguyên bị bệnh, vội vàng hỏi thăm vài câu.
“Vậy Đồng thiếu gia, hôm nay có thể quyết định luôn không?”
Chủ của cửa tiệm này là người phủ thành, nhưng Vương lão bản đang thuê lại là người phương nam. Ông ta đã tìm được chỗ khác thích hợp hơn, nên không muốn thuê tiếp ở đây. Nhưng ông ta lại nói quá muộn, sát ngày mới báo. Người thuê bình thường đều sẽ báo trước một tháng.
Cho nên, ông ta mới sốt ruột muốn cho thuê lại như vậy. Ông ta giúp chủ nhà tìm được người thuê kế tiếp, chủ nhà cũng sẽ không trách cứ ông ta.
Đồng Cẩm Nguyên có chút do dự, hắn liếc nhìn Phòng Ngôn, Phòng Ngôn gật đầu với hắn, rồi ghé sát tai hắn nói nhỏ: “Đồng thiếu gia, ngài còn chưa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747186/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.