Nghe nói thi Hương còn khó hơn, còn hành hạ người ta hơn. Nếu cậu đi thử trước một lần, có phải là có thể tăng thêm kinh nghiệm về trường thi không? Người khác nói bao nhiêu cũng là cảm nhận của họ, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể cảm nhận được không khí khẩn trương bên trong.
Nghĩ đến đây, Phòng Nhị Lang chắp tay với Phòng Đại Lang: “Đại ca, là tiểu đệ suy nghĩ không chu toàn. Tháng tám này ta sẽ cùng đại ca đi thi.”
Phòng Đại Lang nghe Phòng Nhị Lang nói vậy, hài lòng gật gật đầu.
Cuối tháng bảy, cả nhà Phòng Nhị Hà đều lên phủ thành. Ngay cả Ngô tú tài cũng đi theo, ông đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình tham gia thi Hương. Ông bây giờ đã không còn đọc sách một cách hệ thống như trước, nhưng mỗi kỳ thi ông đều sẽ tham gia.
Hậu viện đã được dọn ra để Ngô phu tử và Phòng Nhị Lang chuyên tâm đọc sách, Phòng Đại Ni thì ở trong phòng thêu thùa, Phòng Nhị Hà và Vương thị thì bận rộn buôn bán ở tiệm trước. Chỉ có mình Phòng Ngôn là rảnh rỗi, nàng thực ra cũng bị bầu không khí học tập này làm cho khẩn trương theo, mỗi ngày không làm gì đó là thấy trong lòng trống trải. Cho nên, nàng mỗi ngày không cùng Cẩu Thặng ra đường dạo phố, thì cũng là mặc quần áo của Phòng Nhị Lang, ra đằng trước làm tiểu nhị chạy vặt.
Vương thị đã nhắc nàng vài lần, nhưng nàng cảm thấy mặc như vậy cũng khá thú vị, nên ngày nào cũng mặc. Vương thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747184/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.