Phòng Nhị Hà nghe Vương Tri Nghĩa nói, tức đến tím mặt. Phòng Đại Lang vội khuyên: “Cha, con nghe Đinh đại thúc nói có chuyện gì muốn hỏi người, người ra ngoài xem thử đi, bên cậu cứ để con tiếp là được rồi.”
Phòng Nhị Hà chỉ mong không phải tiếp vị đại cữu ca này, vừa nghe Phòng Đại Lang nói, lập tức đi ra ngoài.
Đợi Phòng Nhị Hà đi rồi, Vương Tri Nghĩa lại khô khốc nói vài câu.
Phòng Đại Lang nhìn lá trà trong chén, nhàn nhạt nói: “Cậu, số tiền ở sòng bạc ngài đã trả hết chưa, còn có người đến nhà ngài đòi nợ nữa không?”
Vương Tri Nghĩa vừa nghe Phòng Đại Lang nói, mặt liền trắng bệch.
Phòng Đại Lang lại như không hề thấy biểu cảm trên mặt Vương Tri Nghĩa, nói tiếp: “Nghe nói Từ thiếu gia đã c.h.ế.t, là bị người ta tròng bao tải ném xuống sông đúng không? Ngài đổ hết nợ nần lên người Từ thiếu gia, là vì nghĩ người c.h.ế.t sẽ không biết mở miệng nói chuyện? Ngài nói xem, nếu Từ lão gia biết được những chuyện này, liệu có tha cho cậu không?”
Tiền thị và Vương Tri Nghĩa đều bị Phòng Đại Lang dọa cho c.h.ế.t khiếp, trong phút chốc, căn phòng tĩnh lặng như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió bắc gào thét bên ngoài.
Hồi lâu sau, Vương Tri Nghĩa mới tìm lại được giọng nói của mình: “Huyền ca nhi, con… con nói vậy là có ý gì?”
Phòng Đại Lang dứt khoát không vòng vo nữa, đặt chén trà xuống, nói: “Không có ý gì cả, ta chỉ muốn cảnh cáo cậu một tiếng, nếu ngài còn dám đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747179/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.