Phòng Đại Lang liếc nhìn Phòng Ngôn, cũng không biết có tin lời nàng hay không, nói: “Đã khỏi thật rồi. Nghe nói là trong cung có vị hoàng tử nào đó dâng lên một loại t.h.u.ố.c hay, Hoàng thượng dùng một thời gian, bệnh liền thuyên giảm.”
Phòng Ngôn sững sờ tại chỗ, nghĩ đến một vài suy đoán trước đây của mình, tim nàng đập thình thịch. Vị thiếu gia quý khí bức người kia, rốt cuộc có thân phận gì? “Vị hoàng tử này thật là có hiếu tâm.”
Nói vài câu, mọi người liền kết thúc chủ đề này.
Sắp Tết rồi, Phòng Ngôn mỗi ngày đều theo thói quen ngồi xe ngựa đến Thủy Quả Trai ở huyện thành xem xét vài lần. Hôm nay lại có người đến mua đồ hộp, một lần muốn lấy hai mươi bình loại năm cân.
Mua xong, người nọ đưa qua một cái hộp, đặt lên quầy: “Lục thiếu gia dặn tiểu nhân tới mua, đây là thứ Lục thiếu gia bảo đưa cho ngài.”
Lục thiếu gia? Chẳng lẽ là người mà mấy hôm trước mình vừa mới nhớ tới? Nghĩ đến đây, Phòng Ngôn mở hộp ra, liếc nhìn một cái rồi lại đậy lại. Mắt cười đến híp lại, nói: “Thay ta cảm ơn thiếu gia nhà ngươi. Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Chờ người nọ đi rồi, Phòng Ngôn ôm cái hộp nặng trịch vào sương phòng ở hậu viện. Sau đó đem toàn bộ kim nguyên bảo bên trong cất vào không gian. Một trăm lượng hoàng kim! Lục thiếu gia quả nhiên ra tay hào phóng.
Về đến nhà, nghe Phòng Nhị Hà nói buổi chiều muốn lên phủ thành, mấy ngày cuối rồi, phải ở đó chờ đóng cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747176/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.