Phòng Đại Ni cũng cười nói: “Trước kia tỷ cũng cảm thấy tú tài xa vời lắm, không ngờ nhà ta lập tức có được hai người. Đây thật đúng là chuyện vui lớn mà.” Phòng Ngôn cười nói: “Còn không phải sao, tuyệt đối là đại hỉ sự của thôn ta.”
Phòng Đại Lang cười nhìn đệ đệ muội muội, nói: “Mới một cái tú tài mà các ngươi đã thỏa mãn rồi. Uổng công các ngươi cũng từng ở huyện thành lâu như vậy, tú tài thì có là gì? Sao nào, ngay cả tiểu muội bình tĩnh nhất nhà ta cũng bắt đầu phấn khích rồi à.”
Phòng Ngôn nhìn ánh mắt của Phòng Đại Lang, cười nói: “Chứ sao nữa, em thật sự phấn khích đây. Chẳng qua, chuyện em vui vẻ vừa giống lại vừa không giống các huynh. Giống là vì các huynh thi đậu tú tài mà cảm thấy vui, không giống là, em vui vì đại ca thi đậu án đầu, cũng vui vì nhị ca thi đậu tú tài.”
Nàng nhớ, kiếp trước, Phòng Nhị Lang không có thi đậu tú tài, đọc sách bao nhiêu năm cũng không đậu. Mà Phòng Đại Lang, cũng không phải án đầu. Khi đó, nhà bọn họ hận thấu những người thờ ơ trong thôn, đối với những lời chúc mừng của họ cũng đều coi là nịnh bợ, chẳng thèm để ý tới.
Đời này, đổi một góc độ để xem, các thôn dân tuy cũng đến ăn mừng, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự chân thành của mọi người. Rất nhiều người cũng không phải muốn chiếm tiện nghi gì của nhà họ, chỉ là đơn thuần vui vẻ vì trong thôn có được một tú tài lão gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747150/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.