Vương thị nghe Phòng Nhị Hà nói, tâm rốt cuộc cũng buông xuống. Chờ thêm mấy ngày, lúc bà mối lại lần nữa tới cửa, Vương thị đã từ chối. Đương nhiên không phải nói nữ nhi nhà mình đã có người thương, hoặc là đã đính hôn, mà là nói: “Thật là xin lỗi, cha bọn nhỏ nói muốn giữ nó lại thêm mấy năm, không nỡ để nó xuất giá. Chờ đến khi nó mười sáu tuổi lại nói chuyện cưới xin.”
Bà mối lại cố gắng hỏi thêm vài câu, kết quả thái độ của Vương thị vô cùng kiên quyết. Bà mối vốn tưởng rằng chuyện chắc thành lại xảy ra ngã rẽ như vậy, trong lòng cũng thực sự buồn bực. Ra khỏi cửa lớn Phòng gia, liền đi đến nhà Lý Phúc Lộc.
Lý phu nhân cũng không ngờ sẽ là kết quả như vậy, bà vốn dĩ cũng không quá đồng ý mối hôn sự này, nếu không phải con trai đến cầu bà, bà cũng sẽ không tìm bà mối tới cửa. Nếu nhà gái không muốn, vậy cũng không có gì để nói. Chờ bà mối đi rồi, Lý phu nhân sai người đi gọi Lý Phúc Lộc tới.
Lý Phúc Lộc vừa nghe, thương tâm thật sự. Sống mười mấy năm, lần đầu tiên chú ý tới thứ khác ngoài đồ ăn, không ngờ lại bị cự tuyệt như vậy. Ai, có thể thấy, trên đời này, thứ đáng tin cậy nhất vẫn là đồ ăn, hắn vẫn là nên ăn nhiều đồ ngon một chút, còn về chuyện thành thân, vậy sau này hãy nói.
Phòng Ngôn biết chuyện của Phòng Đại Ni đã giải quyết, nàng lại vui vẻ đi nghiên cứu rượu nho của mình. Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747118/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.