Trình quản sự yên lặng lui sang một bên, Tần Mặc nhìn Phòng Ngôn đang ngẩn người, nói: “Tiểu cô nương, còn không mau mang đồ ăn lên cho chúng ta.”
Phòng Ngôn mặt đỏ lên, nói: “Ai, vâng, khách quan ngài chờ một lát, lập tức có ngay.” Nói xong, Phòng Ngôn liền đi chuẩn bị đồ ăn.
Đợi đến khi Phòng Ngôn bưng lên, lúc nàng xoay người, phát hiện Trình quản sự từ trong tay áo lấy ra một thứ gì đó, sau đó khuấy khuấy trong chén, tiếp theo gật đầu với vị thiếu gia kia. Vị thiếu gia đó mới bưng lên ăn.
Phòng Ngôn nghĩ, lúc trước nàng sợ vị thiếu gia này có bệnh gì nên chuẩn bị cho hắn bát đũa sạch sẽ, bây giờ vị thiếu gia này cũng sợ đồ ăn nhà họ có vấn đề sao? Thật không biết người này rốt cuộc có thân phận gì. Những vị công tử ca bản địa thời cổ đại mà nàng từng gặp, không một ai giống như hắn.
Bất quá, nghĩ nhiều cũng vô ích. Công tử ca như vậy tốt nhất là nên đến nhiều thêm mấy vị, cho nhiều tiền thưởng một chút là nàng vui vẻ rồi. Quả nhiên, vị công tử ca đẹp nhất này cho tiền thưởng cũng là nhiều nhất, cầm hai lượng bạc, Phòng Ngôn vui vẻ sờ tới sờ lui.
Phòng Nhị Hà nhìn Dã Thái Quán bên cạnh xong, liền qua bên này. Ông đến đúng lúc phát hiện Phòng Ngôn đang ngẩn người nhìn một thỏi bạc. Phòng Nhị Hà lắc đầu, nói: “Ngôn tỷ nhi, con bây giờ đã lọt vào trong mắt tiền rồi phải không? Chỉ một chút bạc đó mà cũng đáng để con nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747110/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.