Phòng Đại Ni nhi nói: “Vậy cũng không được, bọn ta ở đây chờ em, em đi nhanh về nhanh.”
Phòng Ngôn nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được, ta về ngay đây.”
Nói xong, Phòng Ngôn liền đi ngược lên núi. Nàng quay lại con đường cũ, trở về nơi bọn họ vừa đứng, quả nhiên, tại chỗ vẫn còn một người đang đứng, cố gắng nhìn xuống dưới.
“Đại Sơn ca, huynh thích tỷ của ta đúng không?” Phòng Ngôn đột ngột hỏi thẳng.
Cao Đại Sơn đang nhìn theo bóng lưng Phòng Đại Ni nhi, không ngờ Phòng Ngôn đột nhiên xuất hiện, mặt chàng lập tức đỏ bừng, luống cuống nói: “Không, không có. Ta không thích.”
Phòng Ngôn nói: “Thật sự không thích sao?”
Mặt Cao Đại Sơn càng đỏ hơn, căng thẳng đến mức tay chân không biết để đâu, lắp bắp nói: “Ta… Ta… Ta, muội… Muội đừng hiểu lầm, Ngôn tỷ nhi, ta và tỷ tỷ muội không có gì hết. Muội ngàn vạn lần đừng hiểu lầm tỷ ấy.”
Phòng Ngôn chớp chớp mắt, giả vờ không hiểu: “Đại Sơn ca, ta hiểu lầm cái gì cơ?”
Cao Đại Sơn nhìn Phòng Ngôn, cảm thấy mình vừa nghĩ nhiều rồi, Phòng Ngôn còn nhỏ như vậy, chắc không hiểu những chuyện này. Chàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cũng không có gì. Tóm lại muội không hiểu lầm là tốt rồi.”
“Vậy rốt cuộc huynh có thích tỷ của ta không? Ta thấy huynh hay nhìn trộm tỷ ta lắm đó!”
Cao Đại Sơn thật sự đã yên tâm quá sớm, Phòng Ngôn vẫn bám riết vấn đề vừa rồi.
Chàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt tinh ranh của Phòng Ngôn dường như có thể nhìn thấu nội tâm mình, đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747087/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.