Phòng Đại Lang gật gật đầu.
Phòng Ngôn do dự một chút, nói: “Cha, kỳ thực con có một chủ ý, cha có muốn nghe không?”
Phòng Nhị Hà nói: “Chủ ý gì, nói nghe thử xem.”
Phòng Ngôn nói: “Cha, trải qua chuyện năm ngoái, chúng ta cũng biết, người nhà họ Chu không đáng sợ nữa. Nếu đã như vậy, sao chúng ta không mở một Dã Thái Quán ở trấn trên luôn? Trước kia việc làm ăn của chúng ta ở trấn trên rất tốt mà, mở một Dã Thái Quán một tháng cũng có thể kiếm không ít tiền.”
Phòng Đại Ni nhi nói: “Nhị Ni nhi, nhà chúng ta ở huyện thành kiếm tiền nhiều hơn mà? Sao còn muốn về trấn trên?”
Phòng Ngôn nói: “Đại tỷ, không phải chúng ta quay về trấn trên. Mà là đến trấn trên mở một chi nhánh! Cửa hàng ở huyện thành của chúng ta vẫn còn, chúng ta lại đến trấn trên mở thêm một cái nữa.”
Phòng Đại Lang nghe xong đề nghị của Phòng Ngôn, nhướng mày, nói: “Ngôn tỷ nhi, muội muốn nhà chúng ta giống như mấy tiệm lâu đời kia sao?”
Phòng Ngôn cười nói: “Đúng vậy, hương vị nhà chúng ta đặc biệt như vậy, tại sao lại không được? Không chỉ ở trấn trên, sau này chúng ta còn có thể mở đến huyện thành khác, đến phủ thành, kinh thành! Mà đồ ăn trong các tiệm đó, đều phải là do nhà chúng ta sản xuất ra mới được. Cứ như vậy, chúng ta chẳng phải là có thể kiếm được rất rất nhiều tiền sao.”
Phòng Nhị Hà bị mấy lời của Phòng Ngôn làm cho nhiệt huyết sôi trào, nói: “Ngôn tỷ nhi nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747052/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.