Hai ông bà lão cảm kích vô cùng, quỳ xuống thẳng dập đầu. Bọn họ đã ăn xin hơn một tháng, từ nơi lạnh hơn ở phía bắc tới đây. Lần đầu tiên gặp được người hiền lành giống như Phòng Nhị Hà. Bởi vậy, họ đề nghị muốn bán mình. Một văn tiền cũng không cần, chỉ cần có thể ăn cơm no là được. Bà lão nói mình biết hấp màn thầu, biết gói bánh bao, khẳng định có thể giúp được việc. Chẳng qua chân ông lão có một chút thọt, nhưng ông nói mình cũng có thể xuống đất làm chút việc, biết đ.á.n.h xe. Tuyệt không sẽ ăn không.
Phía trước bọn họ cũng không phải là không nói tới chuyện muốn bán mình, chẳng qua người khác vừa nghe, lập tức đem bọn họ đuổi đi. Thậm chí đi tới chỗ bà mối tự nguyện bán mình, cũng không ai thèm ngó ngàng tới bọn họ.
Lúc này nhìn thấy Phòng Nhị Hà thiện tâm, nghĩ đến mình biết gói bánh bao, vội vàng quỳ xuống cầu xin.
“Lão gia, cầu xin ngài, chỉ cần có thể cho hai chúng ta hai bữa cơm ăn là được. Ngài liền làm phúc nhận lấy chúng ta đi.”
Phòng Nhị Hà nhìn hai ông bà lão màn trời chiếu đất, trong lòng cũng phi thường không nỡ.
Vương thị ở phía sau nghe được động tĩnh, lại nhìn nhìn hai người kia, liền muốn đáp ứng. Khoảng thời gian trước con gái ở trên núi xảy ra chuyện, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng. Nếu có thể có hai người ở trong nhà trông coi, bọn họ cũng có thể yên tâm một ít.
Nàng lôi kéo Phòng Nhị Hà đi qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747036/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.