Một lát sau, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Phòng Đại Lang.
Cả người Phòng Đại Lang nhìn qua đều có chút nóng nảy, hoàn toàn không giống bộ dạng bình tĩnh thong dong ngày thường.
Chờ nhìn thấy hai muội muội bình yên vô sự, hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại. Đi đến gần, Phòng Nhị Ni đem tình huống nói với Phòng Đại Lang một chút.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Đại ca, ta đi theo Đại Sơn ca tìm được đại tỷ. Đại tỷ rớt xuống hố, chân còn bị trật. Là Đại Sơn ca cứu đại tỷ.”
Phòng Đại Lang nhìn thoáng qua cái hố, lại nhìn thoáng qua mấy người trước mắt, sao mà còn không rõ chứ. Hắn đối với Cao Đại Sơn chắp tay, nói: “Đa tạ huynh đài.”
Cao Đại Sơn từ nhỏ không biết mấy chữ, cũng rất ít tiếp xúc với người đọc sách, có chút chân tay luống cuống. Huống hồ, ánh mắt của Phòng Đại Lang cũng quá quái dị.
“Không, không cần cảm tạ.”
Phòng Đại Lang ngồi xổm xuống, nhìn Phòng Đại Ni nói: “Chân còn đau không?”
Nhìn thấy ca ca nhà mình, Phòng Đại Ni lại tủi thân khóc lên, nói: “Không đau, đại ca.”
Phòng Đại Lang cười sờ sờ tóc Phòng Đại Ni, nói: “Không đau là tốt rồi. Lên đi, đại ca cõng ngươi về nhà.”
Phòng Ngôn vội vàng qua đỡ Phòng Đại Ni một phen.
Cao Đại Sơn cũng theo bản năng vươn tay, nhưng thừa dịp không ai thấy lại nhanh chóng thu trở về.
Phòng Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747031/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.