Phòng Hà Hoa nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nhíu nhíu mày, an ủi nói: “Ngôn tỷ nhi, ngày thường ngươi là một người bình tĩnh biết bao, lúc này cũng không thể ngớ ngẩn được. Chúng ta hôm nay chỉ đi ở bên ngoài, Thục Tĩnh làm sao mà đi vào núi sâu chứ. Tỷ ấy ngày thường là người cẩn thận biết bao nhiêu, sao có thể phạm phải loại sai lầm đó. Ta thấy a, nói không chừng tỷ ấy đã về nhà rồi, hoặc là bị lạc đường.”
“Lạc đường?” Phòng Ngôn hai mắt đẫm lệ nhìn Phòng Hà Hoa.
“Đúng vậy, ngươi xem, ta và tỷ ngươi hai người ngày thường cũng rất ít khi lên núi, lạc đường là chuyện rất bình thường. Nếu không phải các ngươi dẫn ta tới nơi này, một mình ta không chừng sẽ đi về đâu nữa. Mau đừng khóc, chúng ta mau tìm một chút, gọi một chút.” Phòng Hà Hoa cầm khăn tay lau nước mắt cho Phòng Ngôn.
Cao Đại Sơn cũng nhìn thoáng qua Phòng Hà Hoa.
Phòng Ngôn cũng phảng phất như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nói: “Đúng đúng, chúng ta mau tìm một chút.”
Cao Đại Sơn lúc này nói: “Chia nhau ra tìm đi. Ngôn tỷ nhi đi theo ta, mấy người khác tụ lại với nhau, vòng quanh chân núi tìm một chút.”
Kế tiếp, từng đợt từng đợt tiếng gọi lớn vang lên.
“Đại tỷ” “Thục Tĩnh tỷ” “Thục Tĩnh”……
Cao Đại Sơn đi tới đi tới, nhìn thấy sắp đến nhà mình, hắn trong lòng chợt động, theo con đường, hướng về một cái bẫy gần đó đi đến.
Càng đi càng gần, Phòng Ngôn cũng mơ hồ nghe được thanh âm. Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747029/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.