Nghĩ đến đây, nàng mấp máy môi, muốn nói gì đó để cha nàng thay đổi ý định. Kết quả cha nàng bóp nhẹ tay nàng, ra hiệu bằng mắt.
Phòng Ngôn thấy vậy, cũng không ở lại đây nói thêm gì nữa, đi theo cha nàng ra khỏi nhà cũ.
Ra khỏi cửa, Phòng Ngôn vẫn đang suy nghĩ chuyện này, muốn nói gì đó với cha. Kết quả, chờ nàng phản ứng lại thì đột nhiên phát hiện đây không phải là đường về nhà. Nàng nghi hoặc hỏi một tiếng: “Ủa? Cha, chúng ta đi đâu vậy?”
Phòng Nhị Hà bình tĩnh nói: “Đi tìm trưởng thôn.”
“Đi tìm trưởng thôn làm gì?” Chẳng lẽ cha nàng làm giống như nàng nghĩ? Phòng Nhị Hà cười: “Ngày thường con bảo cha mang nhiều quà lễ tết đến nhà trưởng thôn, lúc này chẳng phải là lúc cần dùng đến họ sao?”
Nghĩ đến chuyện mình muốn tìm trưởng thôn, Phòng Nhị Hà thở dài một hơi: “Ai, ta cũng không muốn, nhưng bà nội con làm ra những chuyện đó… Ai, ta cũng bất đắc dĩ lắm.”
Phòng Ngôn nén lại niềm vui trong lòng, đúng, là nàng đề nghị cha mình tết nhất biếu lễ phải nhớ biếu trưởng thôn một phần. Không ai lại không thích người khác chủ động biếu lễ. Nàng thích cái thôn này, nhà bọn họ có lẽ sẽ ở thôn này rất lâu, làm tốt quan hệ với trưởng thôn là vô cùng cần thiết. Trưởng thôn dù sao cũng là người có uy tín trong thôn, thời điểm mấu chốt ông nói một lời còn hơn người khác nói mười câu.
Đến nhà trưởng thôn, Phòng Nhị Hà liền đem mọi chuyện nói với ông.
Phòng Minh Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746972/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.