“Hai mẹ con các người không cần nhìn ta, đúng là ta không đồng ý lắm.” Phòng Nhị Hà bất đắc dĩ nói.
Phòng Ngôn thắc mắc hỏi: “Vì sao vậy ạ, cha?”
Phòng Nhị Hà nói: “Mười ngày trước chúng ta vừa mới định tiền công, bây giờ lại nói muốn tăng, tuy rằng người nhận được tiền bây giờ sẽ rất vui. Nhưng mà, cứ như vậy mãi thì sao? Mười ngày đã tăng lương, sau này lượng công việc nhiều lên có phải cũng tăng lương nữa không? Lỡ như có lần nào chúng ta không tăng thì sao? Chẳng phải trong lòng họ sẽ sinh ra oán hận à?”
Phòng Ngôn suy ngẫm lời Phòng Nhị Hà nói, gật gật đầu, bảo: “Vẫn là cha nghĩ xa.”
Phòng Nhị Hà thở dài một hơi: “Đâu phải cha nghĩ xa, chẳng qua là trước đây từng chịu thiệt thòi về mặt này rồi, giống như tên tiểu công lúc trước... Ai, không nhắc tới nữa.”
Nhắc tới chuyện cũ, lòng Phòng Nhị Hà vẫn không thoải mái cho lắm.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Ngôn nhìn ra vẻ mặt có chút u uất của Phòng Nhị Hà, vội nói: “Cha, chuyện xảy ra trước đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Ít nhất cha đã rút ra được kinh nghiệm giáo huấn từ thất bại, vận dụng vào việc buôn bán hiện tại, chúng ta sẽ bớt đi được rất nhiều đường vòng, có thể nói là chuyện đáng mừng mà. Cha nói có đúng không?”
Quả nhiên, Phòng Nhị Hà nghe Phòng Ngôn nói xong, khóe miệng dần dần nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746952/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.