Trần Linh Chi vừa nghe Phòng Ngôn nói vậy, cơn tức giận tức thì bay đi một nửa, thay vào đó là cảm giác hoảng sợ, hình như vừa rồi mình thật sự đã nói... Ngày thường nàng ở bên ngoài vẫn rất chú trọng thể diện, lúc này cũng mơ hồ có chút hối hận.
Phòng Thu thì chẳng sợ Phòng Ngôn. Nếu là trước kia, bị bà nội giáo huấn một trận, nó cũng có chút sợ. Nhưng, nó sợ bà nội chứ không phải sợ Phòng Ngôn.
Còn bây giờ, nó càng không sợ, vì anh họ nó vừa thi đậu đồng sinh. Nó sớm đã biết bà nội không thích nhà nhị thúc, cho nên nó và mẹ mới dám ở bên ngoài nói xấu nhà họ. Vừa rồi bà nội còn đuổi nhị thúc và nhị thẩm ra bếp sau làm việc, chứng tỏ bà càng không thích nhà họ.
Nghĩ đến đây, nó hừ lạnh một tiếng: “Bà nội ghét nhất nhà chúng mày, còn muốn bà nội trút giận cho chúng mày à? Mày nằm mơ đi! Tao nhất định phải nói cho bà nội biết mày vừa mắng tao, còn mắng cả Linh Chi tỷ. Linh Chi tỷ, tỷ đừng sợ, bà nội ghét nhất nhà bọn họ, tuyệt đối sẽ bênh chúng ta, huống hồ thúc thúc của tỷ là tú tài, không ai dám nói gì tỷ đâu.”
Trần Linh Chi vừa bị Phòng Ngôn dọa, lúc này cũng có chút hoàn hồn, hung hăng trừng mắt nhìn Phòng Ngôn.
Phòng Ngôn thấy bộ dạng của hai người họ, nói: “Ta vốn không muốn so đo với các ngươi, nếu các ngươi cứ cố tình kiếm chuyện, vậy cũng đừng trách ta không khách khí! Các ngươi đi theo ta.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746943/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.