Kết quả, vạch áo Phòng Nhị Hà ra xem, đúng là không quá nghiêm trọng.
Vương thị lo lắng hỏi: “Ông nó à, ông có thấy lưng còn đau không?”
“Ban đầu có hơi đau, nhưng hình như ăn cơm tối xong là đỡ đau rồi.” Phòng Nhị Hà nghĩ nghĩ rồi nói.
Vương thị lại nghĩ, hay là bị nội thương, bà nói: “Vậy để tôi nắn thử cho ông, nếu ông đau thì nói nhé. Đừng để bị đ.á.n.h nặng quá, bên ngoài vết thương nhỏ, mà bên trong lại nặng.”
Kết quả, Vương thị ấn mấy chỗ, Phòng Nhị Hà cũng không thấy đau đặc biệt. Vương thị thấy vẻ mặt Phòng Nhị Hà không giống giả vờ, cũng yên tâm phần nào. Cầm t.h.u.ố.c bôi lên lưng cho ông.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vương thị qua xem lại, mảng bầm tím trên lưng Phòng Nhị Hà đã nhạt đi rất nhiều. Vương thị kinh ngạc hỏi: “Hôm qua cha đ.á.n.h không nặng thật à? Tôi còn tưởng ông nói dối tôi.”
Phòng Nhị Hà thầm nghĩ, cha ông đ.á.n.h rất nặng, nhưng mà tối qua ăn cơm xong, ông liền cảm thấy không còn nghiêm trọng nữa. Ông thật sự cũng không biết vì sao. Còn nữa, hôm trước ông lên núi chặt tre cũng vậy, tay bị cứa bị thương, nhưng vết thương đến sáng hôm sau đã cơ bản khép miệng.
Ông cũng không hiểu vì sao, khả năng tự hồi phục của cơ thể mình lại trở nên tốt như vậy.
Nhưng mà, lúc này ông vẫn nói với Vương thị: “Đúng vậy, cha đ.á.n.h không nặng, đã sớm nói với bà rồi, không để bà phải lo.”
“Ừm, không nặng là tốt rồi. Vậy ông tự mình dậy vận động xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746924/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.