“Ai, được, lát nữa ta sẽ qua hai nhà đó hỏi một chút.” Phòng Nhị Hà đáp ứng.
Vương thị nghe xong, không biết nghĩ tới điều gì, bèn nói: “Thôi, vẫn là để ta đi, đàn bà phụ nữ với nhau dễ nói chuyện hơn.”
“Vâng, con thấy à, sau này nhà ta mà kiếm được nhiều tiền hơn nữa, con với chị cả cũng không cần đi nhóm lửa, chúng ta lại thuê một con bé chuyên nhóm lửa, thế mới thật là nhàn a!” Phòng Ngôn vui vẻ nói.
Không ngờ, Vương thị lại nói: “Mẹ vốn dĩ cũng không muốn con với chị con xuất đầu lộ diện. Mẹ thấy, từ ngày mai, hai đứa các con tốt nhất là không cần lên trấn trên nữa. Mẹ và hai thím của con vừa gói bánh bao, vừa trông nồi cũng được.”
“Không được, không được, ngày mai gói tương đối nhiều, con với chị cả vẫn phải đi, chờ mọi người quen tay, không cần chúng con nữa thì con mới không đi.” Phòng Ngôn vội nói. Không thể được, cô phải tự mình ở đó trông chừng mới yên tâm. Không có cô ở đó, lỡ xảy ra sơ suất gì thì sao.
Lần này Phòng Nhị Hà lại có quan điểm khác Vương thị, ông cũng đồng ý cho Phòng Ngôn đi: “Mình à, vẫn là cứ để bọn nhỏ đi. Ta thấy Nhị Ni đi mấy ngày nay, đã hiểu ra không ít chuyện, hơn nữa, Đại Ni cũng vui vẻ hơn trước nhiều. Cứ để chúng nó đi đi, dù sao cũng không mệt. Hôm nào bọn nhỏ không muốn đi nữa thì hẵng nói.”
Vương thị thấy con gái và chồng đều nói vậy, cũng không nói gì thêm.
Phòng Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746918/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.