Nhưng mà, đến hôm sau, khi Trần thị nếm thử món rau do nhà Phòng Nhị Hà mang sang, suy nghĩ này liền thay đổi. Hương vị này đúng là không tệ, lẽ nào nhị phòng thật sự có thể phất lên lần nữa sao? Trần thị thầm nghĩ, nhà bọn họ phất lên bà ta cũng không sợ, như vậy cũng tốt cho con trai bà ta, có một người chú có tiền vẫn hơn là một người chú không có tiền. Bà ta chỉ sợ nhị phòng lại gây thêm chuyện cho con trai bà ta! Chỉ cần bọn họ cứ an an phận phận là tốt rồi, đừng gây phiền toái cho nhà họ!
Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Chờ anh em Phòng Đại Hà, Phòng Nam, Phòng Bắc đi rồi, cả nhà Phòng Nhị Hà lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho ngày mai.
Cả nhà trước tiên ngồi lại tính toán xem một ngày bán được bao nhiêu tiền, sau đó nói qua những khó khăn gặp phải, và có biện pháp cải tiến nào không.
Phòng Ngôn liền đề xuất việc phân công buổi sáng khi vừa tới, trước tiên để cô và Phòng Đại Ni bán hàng ở ngoài, sau đó mọi người mới vào vị trí của mình. Mọi người đều đồng ý với quyết định nâng cao hiệu suất này.
Tiếp theo, người nhào bột thì nhào bột, người bó củi thì bó củi.
Chờ làm xong xuôi mọi việc, mọi người đều đi ngủ. Sáng hôm sau lại dậy sớm.
Tuy vị trí trồng rau dại vẫn ở chỗ cũ, nhưng vì đã được rào vào trong sân nhà, nên hôm nay Vương thị lại chưng thêm mười cái màn thầu so với hôm qua, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746915/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.