“Vâng, con đồng ý với cách làm của cha. Chỉ là, cha à, cha phải nhanh lên một chút, thời gian thuê nhà của chúng ta đã không còn đủ một tháng. Vị trí mặt tiền của nhà ta tương đối tốt, không chừng chủ nhà đã sớm tìm được người thuê tiếp theo rồi.” Phòng Đại Lang không lo lắng chuyện tiền bạc, cậu lo lắng căn nhà đã bị người khác đặt trước mất rồi.
“Ừ, ngày mai bán xong đồ, cha sẽ đi tìm chủ nhà.”
Thấy không còn chuyện gì khác, Phòng Nhị Lang liền ra sân chẻ củi nhóm lửa, Vương thị cũng đi nhào bột. Nghĩ đến việc nhà mình sắp phải chi ra một khoản tiền lớn, Vương thị nhào thêm nhiều bột hơn. Chẳng phải chỉ là bận rộn thêm một chút sao? Bà có rất nhiều thời gian, có rất nhiều sức lực.
Bà dự định làm 40 cái màn thầu, 40 cái bánh bao.
Lúc Phòng Nhị Hà chẻ củi xong, Vương thị vẫn chưa nhào xong hết bột. Phòng Nhị Hà vừa nhìn là biết ngay ý của Vương thị. Ông cũng không nói gì, xắn tay vào làm cùng.
Vương thị từ nhỏ đã theo mẹ học chưng màn thầu, lúc nào ủ, ủ bao lâu, bà đều nắm rất rõ. Men cũng là loại làm sẵn. Chỉ cần giữ nhiệt độ thấp một chút, là có thể đảm bảo đám bột này ở trong chậu bốn, năm canh giờ mới nở.
Làm xong chỗ bột này, Vương thị và Phòng Nhị Hà mới đi ngủ. Vì làm quá nhiều bột, nên cả hai vừa ngả lưng xuống giường là ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, lúc Phòng Nhị Hà tỉnh lại, Vương thị vẫn thức dậy cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746911/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.