Người trong thôn nghĩ, không phải nói con gái út nhà Phòng Nhị Hà là đồ ngốc, là người câm sao? Sao đột nhiên lại mở miệng nói chuyện? Chẳng lẽ đây không phải con gái út nhà hắn? Không đúng, vừa nãy Phòng Tam Hà rõ ràng nói là con gái út nhà Phòng Nhị Hà, đây là thúc ruột của con bé, điểm này chắc chắn không sai.
Vậy có nghĩa là, con gái út nhà Phòng Nhị Hà thật sự không ngốc, cũng không câm? “Cha, làm gì mà phải ầm ĩ với thúc Ba như vậy. Đều là người một nhà, dĩ hòa vi quý.” Phòng Ngôn liếc nhìn những người đang vây xem trong thôn, mỉm cười nói.
Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời để thanh minh cho bản thân. Nhiều người thế này, chỉ cần mình nói vài câu, tin đồn chắc chắn sẽ tự vỡ.
Quả nhiên, đúng như Phòng Ngôn nghĩ, nàng vừa dứt lời, người xung quanh lại bắt đầu xì xào.
“Hóa ra không phải câm à, nói được kìa?”
“Cũng không ngốc, đồ ngốc sao mà nói được những lời này.”
“Con bé này hiểu chuyện ghê, thúc nó mắng nó mà nó còn khuyên cha nó đừng đ.á.n.h thúc.”
...
Ngừng một chút, Phòng Ngôn thấy Phòng Nhị Hà đã thả lỏng tay khỏi cổ áo Phòng Tam Hà, nàng lại cười nói: “Cha, chúng ta mau về nhà thôi. Đôi tay của cha quý giá lắm, không thể vì đ.á.n.h nhau mà bị thương được, cha còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà nữa. Cha đâu có giống thúc Ba, chẳng làm gì cả.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746908/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.