Nếu lúc này khôi phục tâm trí, quả thật là danh chính ngôn thuận. Sáng nay nàng cũng nghe Phòng Nhị Hà nói, nguyên thân từ nhỏ đã thích nghe người ta đọc sách. Đã nghe nhiều lần như vậy, chỉ ra được một chỗ sai cũng không khiến người ta kinh ngạc lắm đâu! Vương thị liếc nhìn quyển sách, rốt cuộc cũng hiểu ra. Bà kích động nói: “Nhị Ni nhi, con phát hiện nương đọc sai phải không?”
“A.” (Đúng vậy, ý con là thế đấy.)
Nước mắt Vương thị kích động chảy ra, bà hô: “Đại Ni nhi, con mau ra đây. Mau ra xem muội muội con này.”
“Chuyện gì vậy nương?” Phòng Đại Ni nhi vội vã chạy tới.
“Nương vừa đọc sai một chữ, muội muội con thế mà nghe ra được.”
“Thật sao nương, bệnh của tiểu muội lần này chắc chắn sắp khỏi rồi.”
“Đúng vậy. Không tin nương thử lại cho con xem.” Quả nhiên, Vương thị lại đọc sai một lần nữa. Phòng Ngôn đương nhiên biết ý của bà, cũng thuận theo ý bà, lại duỗi tay ra chỉ chỉ vào sách, ra vẻ sốt ruột.
“Ai nha, là nương đọc sai rồi, nương đọc lại cho con nghe nhé.” Sau đó Vương thị đọc lại một lần chính xác, lần này, Phòng Ngôn mới gật gật đầu.
“Nương, tốt quá rồi, tiểu muội sắp khỏi rồi. Sau này con cũng có thể nói chuyện với tiểu muội.” Phòng Đại Ni nhi và Vương thị ôm nhau khóc một lúc.
Bao nhiêu năm qua, Vương thị đã sớm quen với đứa con gái như vậy, đột nhiên một ngày bệnh của con gái sắp khỏi, bà kích động không biết phải làm sao.
Thấy hai mẹ con khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746888/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.