Hoàng hôn buông xuống, khói bếp lượn lờ.
Phòng Ngôn mở mắt ra, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy. Trước mắt là căn nhà tranh rách nát, thấp thoáng có thể thấy một bóng người bận rộn bên trong.
Nàng ngồi trên ngạch cửa, nhìn mảnh đất lồi lõm trước mắt, thật sự không hiểu nổi tại sao mình ngủ một giấc dậy lại đến nơi này.
Nàng lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, vì dung mạo bình thường, tính cách không dễ mến, nên dù có rất nhiều người đến nhận nuôi, cuối cùng vẫn không ai đưa nàng về. Nàng đành phải cùng mấy người bạn nhỏ có số phận tương tự ở bên cạnh lão viện trưởng. Năm nàng vào đại học, lão viện trưởng cũng qua đời.
Từ đó, trên thế gian này chỉ còn lại một mình nàng đơn độc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng lại một lần nữa trở về cô nhi viện cũ, nằm trên chiếc ghế bập bênh mà lúc sinh thời viện trưởng vẫn thường ngồi, đung đưa rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình hình như không còn ở cô nhi viện nữa.
Nơi xa lạ, người xa lạ, trang phục kỳ quái.
Ban đầu, nàng còn tưởng mình đang ở một thôn xóm nào đó bên ngoài cô nhi viện, dù sao thì lúc nàng còn nhỏ, cô nhi viện nằm ở ngoại ô, xung quanh đều là nông thôn. Thế nhưng, những căn nhà lợp ngói thấp bé đó đã sớm bị giải tỏa từ mấy năm trước để biến thành nhà cao tầng. Vì vậy, nàng thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc mình đang ở nơi nào.
Lẽ nào đang nằm mơ sao? Nhưng giấc mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746883/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.