Hà Quân không nghĩ tới Tô Hồng lại không biết xấu hổ như vậy, dây dưa với một kẻ càn quấy không hề có điểm mấu chốt như vậy cũng không thú vị, Hà Quân không muốn tranh chấp trong vô ích nên lập tức đi ra ngoài, mà Trịnh Huy vẫn luôn trầm mặc không nói, không vì Hà Quân mà nói đỡ nửa câu lời nói.
Trong lòng Hà Quân đã hoàn toàn thất vọng rồi, làm sao lại có loại thân thích chanh chua như vậy, cầu người không bằng cầu mình, ta không tin dựa vào đôi bàn tay của Hà Quân ta còn không đủ để nuôi sống chính mình.
Hà Quân đi về phía rừng núi bên cạnh thôn, hiện tại chính mình không một xu dính túi, bụng còn bị đói, phải đi tìm một ít đồ vật có thể lấp đầy bụng.
Tứ phía thôn Nga Loan được các dãy núi vây quanh che lấp và hẻo lánh, nhưng phong cảnh non xanh nước biếc thực đẹp, bởi vì nơi này nằm ở phía Nam, khí hậu rất hợp lòng người.
Hà Quân đi đến Nguyệt Minh Lĩnh, hiện tại là đầu tháng chín, trên núi có vài cây quế hoa, quế hoa treo đầy trên đầu cành cây, toàn bộ ngọn núi đều tràn ngập từng luồng hương khí thấm vào ruột gan.
Trong đầu Hà Quân bỗng nhiên trào ra kiến thức về quế hoa, quế hoa không chỉ có giá trị làm cảnh cao, mà còn có thể dùng để làm rượu quế hoa, trà quế hoa, bánh quế hoa.
Mỗi năm này quế hoa trên núi đều lãng phí vô ích như vậy thật quá đáng tiếc.
Hà Quân bắt đầu lên kế hoạch: Chờ đến khi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-tieu-phu-lang-lam-giau-ky/225171/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.