Editor: Aubrey.
“Thiếu gia, Hân công tử vẽ gì vậy? Ngài ấy cũng kể chuyện bằng tranh hả?” Nguyên Bảo nhìn bức tranh trên tay thiếu gia, tò mò hỏi.
Lạc Minh Đạt nhìn hai bức tranh trên tay, mỗi bức có bốn bức hoạ nhỏ, hoạ nên một câu chuyện.
Một tiểu ca nhi mặc y phục màu đỏ đứng trước cổng thành, ánh nắng gay gắt chiếu xuống khiến bé ra rất nhiều mồ hôi, bé đang cầm khăn lau trán. Đột nhiên, một con ngựa lao tới từ phía sau, người đi đường vội vã né tránh, tiểu ca nhi không phát hiện con ngựa kia sắp lao về phía mình.
Lúc này, một thiếu niên xông tới ôm lấy tiểu ca nhi nhảy qua một bên, tránh cho thảm kịch xảy ra. Nhưng vì đang là mùa hè, y phục mỏng, khuỷu tay của thiếu niên vì che chắn cho tiểu ca nhi mà bị thương, rách da, chảy rất nhiều máu.
Thiếu niên không quan tâm mình đang bị thương, nhóc đỡ tiểu ca nhi đứng dậy, hỏi bé có bị thương không. Sau đó, nhóc tức giận đi thẳng tới trước mặt tên cưỡi ngựa, lớn tiếng mắng.
Tiểu ca nhi thấy tay của thiếu niên bị thương, vội lấy khăn lụa của mình băng lại cho thiếu niên. Bé còn định dẫn thiếu niên đi tìm đại phu, nhưng nhóc lại từ chối, rồi rời đi.
Lạc Minh Đạt nhìn hai bức tranh này, nhíu mày, tay trái bất giác sờ lên khuỷu tay phải. Hình ảnh này, rất quen thuộc…
“Thiếu gia, ngài đang nghĩ gì vậy? Hân công tử…” Nguyên Bảo hỏi.
Lạc Minh Đạt đưa tay ra hiệu Nguyên Bảo im lặng, hắn nhíu mày suy tư.
Hắn nhớ mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534278/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.