Editor: Aubrey.
“Nguyên Bảo, sao tự dưng thiếu gia nhà ngươi lại tặng giun? Còn tặng nhiều như vậy, ta nổi hết da ga rồi này.” Tiểu Rổ nhìn giun trong thùng, da đầu tê dại, vội lùi về sau một bước.
Phương Hân chỉ nhìn thoáng qua, rồi không nhìn nữa.
Một con thì không có vấn đề gì, nhưng nửa thùng giun lúc nhúc như thế này, khiến người ta cảm thấy hơi ớn.
Nguyên Bảo nhìn biểu tình của hai người, hắn cũng nhìn vào thùng, cảm thấy bình thường, nói: “Hân công tử, thiếu gia nhà ta không muốn để ngài vất vả đào giun, nên mới đào nửa thùng để ngài cho ngỗng con ăn. Ngài, không thích sao?”
Nghe vậy, Phương Hân cảm thấy ấm lòng, nhưng việc này thật là dở khóc dở cười, y đáp: “Vậy ta cảm ơn hắn, nhưng ngỗng con không thể ăn hết nhiều như vậy.”
Nguyên Bảo vò đầu, nói: “Vậy để dành từ từ ăn, chỉ cần cho một ít đất và nước vào, chắc là chúng sẽ sống được.”
Phương Hân gật đầu: “Được rồi, ngươi vất vả rồi. Chỉ là, ngươi nói thiếu gia nhà ngươi sau này không cần đào nữa, kêu hắn cứ chuyên tâm đọc sách đi.”
Nguyên Bảo cười gật đầu: “Vâng, Hân công tử, ngài có hồi âm gì để ta về bẩm báo với thiếu gia không?”
Phương Hân suy nghĩ, lục lọi trong tay áo, định lấy ra bức tranh của mình. Thế nhưng, y nhấp môi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Hôm nay không có.”
“Vậy Hân công tử, Nguyên Bảo xin cáo từ.” Nguyên Bảo thấy không có hồi âm, đành đi về.
Chờ Nguyên Bảo đi rồi, Tiểu Rổ hỏi: “Công tử, không phải ngài đã chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534276/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.