Editor: Aubrey. 
Quyết định tên xong, mọi người bắt đầu nhập tiệc. 
Bọn họ đều là người quen, không cần câu nệ tiểu tiết, tất cả quây quần bên nhau, vừa vui vẻ trò chuyện, vừa dùng bữa. 
Yến hội kết thúc, Tiết đại phu và Diệp đại phu gọi cả nhà Nhạc ca nhi vào nhà kho. 
“Tiết đại phu, ngài tìm bọn ta có việc gì?” Dư Thanh Trạch hỏi. 
Tiết đại phu hỏi Nhạc ca nhi: “Có chuyện ta muốn hỏi các ngươi. Lần trước, vào ngày bé con xảy ra chuyện, Tiểu Sướng và Bạch Thuật nói Nhạc ca nhi đã nói được, có thật không?” 
Dư Thanh Trạch nhìn Nhạc ca nhi, gật đầu nói: “Phải, hôm đó vì quá sốt ruột, y đã nói được.” 
Việc này, sau khi trở về, Dư Thanh Trạch đã nói với Thường gia gia. Trước kia, bọn họ đã từng hỏi đại phu, đại phu nói không có cách trị, nên đã không nói cho Nhạc ca nhi biết, sợ chạm đến vết thương lòng của y. 
Bây giờ Thường Hạo và Gia Bảo mới được biết, kinh ngạc nhìn Nhạc ca nhi. 
Dư Thanh Trạch thấy Nhạc ca nhi không có phản ứng kinh ngạc với chuyện này, hắn hỏi: “Nhạc ca nhi, lần này ngươi biết mình nói được?” 
Nhạc ca nhi ngẩng đầu, nhẹ gật đầu. 
Quả thật lần này y nghe được tiếng của mình, nhưng giọng rất khó nghe. Mấy ngày nay bận rộn, y không dám nói cho Dư Thanh Trạch bọn họ biết, sợ trị không được, sẽ lại làm cho bọn họ thất vọng. 
Có điều, trong lúc không có ai, y sẽ lén luyện tập với con, nỗ lực nói chuyện, dù hiệu quả cực nhỏ. Lần này không đến mức tuyệt vọng, nhưng y vẫn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534268/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.