Editor: Aubrey.
“Xong, đắp xong rồi.” Sợ Sướng ca nhi bị lạnh, Tiết Bạch Thuật băng lại cho y, cột chặt, kéo ống quần của y xuống.
Ngẩng đầu, thấy Sướng ca nhi đang ngơ ngác nhìn mình, không biết đang nghĩ gì, hắn gọi: “Sướng ca nhi?”
Thấy y vẫn bất động, Tiết Bạch Thuật vươn ngón trỏ, nhẹ điểm giữa chân mày y một cái: “Sướng ca nhi?”
“…Hả? Gì?” Sướng ca nhi đột ngột giật mình, lấy lại tinh thần, bối rối nhìn Tiết Bạch Thuật, hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Đang nghĩ gì vậy? Ta gọi ngươi từ nãy giờ, đắp thuốc xong rồi.” Tiết Bạch Thuật buồn cười nhìn Sướng ca nhi.
“Không, không có gì.” Sướng ca nhi lắc đầu, cúi đầu, che giấu sự chột dạ trên mặt.
Y tự hỏi không biết có phải đầu óc của mình bị gió mùa đông thổi choáng váng rồi không, mà lại đi so sánh Tiết thiếu gia với phu quân trong lời nói của đại sư?
Có điều, hôm qua đại sư nói y sẽ gặp được phu quân, mới xin bùa cầu duyên xong, đã bị Tiết Bạch Thuật hết cõng tới bế, Nhạc ca nhi còn nói hắn thường xuyên ăn điểm tâm của mình…
Chuyện này rất dễ gây hiểu lầm đó, có biết không?!
Đang nghĩ, Sướng ca nhi nhớ lại ngày hôm qua được Tiết Bạch Thuật cõng, còn được bế. Mùi hương thảo dược trên người hắn, bờ vai không quá rắn chắc nhưng lại hữu lực, vững chãi của hắn…
Đúng rồi, có đại phu nào lại đi bế một bệnh nhân bị thương ở chân không?
Hay là hắn…
“Có phải thấy ta tuấn tú quá không?” Tiết Bạch Thuật bỗng nhiên dựa sát vào, thấp giọng hỏi.
Sướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534254/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.