Editor: Aubrey.
Lúc án kiện xử lý xong, trời cũng đã chạng vạng. Mùa đông trời mau tối, vừa đến giờ Dậu, sắc trời đã tối đen.
Hiện giờ, bến tàu đã dừng hoạt động, các thôn dân ở thôn Cây Lê cũng không trở về được. Dư Thanh Trạch mời Tào Xa và bọn họ cùng đến tửu lâu dùng cơm.
Tào Xa đã thưởng thức tay nghề của Dư Thanh Trạch, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Những thôn dân kia thì không rành nơi này, chỉ có thể đi theo hai huynh đệ Tào Xa và Tào Minh. Thấy bọn họ đồng ý, đoàn người kéo nhau đến tửu lâu, sau khi ăn cơm xong, bọn họ sẽ trọ ở khách điếm mà huyện nha đã an bài.
Bởi vì buổi chiều thăng đường, nên hồi chiều tửu lâu không mở cửa, mọi người cũng tập trung ở huyện nha xem án kiện. Sau khi bãi đường, tiểu nhị nào có nhà trong thành thì về nhà, còn tiểu nhị ở thôn Ngưu Đầu thì theo về tửu lâu.
Tiểu Lâm trông coi tửu lâu thấy bọn họ trở về, nhìn nụ cười trên gương mặt bọn họ, hắn đoán là đã thành công, hắn hưng phấn hỏi: “Thế nào? Thế nào? Mau nói cho ta nghe đi.”
Đại Tùng nói: “Ngươi không xem thật tiếc, đặc sắc lắm. Mau vào trong, để ta kể lại cho ngươi nghe.”
Đại Tùng kéo Tiểu Lâm vào nhà bếp, vừa rửa rau vừa luyên thuyên kể lại sự việc hồi chiều.
Tiểu Lâm nghe xong, vỗ chân cười to: “Đáng đời! Cái nhà đó chẳng có ai tốt lành! Cái này gọi là gì ta? Chó cắn chó, miệng toàn là lông! Ha ha ha!”
“Không chỉ có như vậy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534246/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.