Editor: Aubrey.
Nha dịch dẫn Lý lão bá và các thôn dân lên công đường.
Đầu tiên, Lạc Minh Đạt hỏi Lý lão bá, để cho ông khai báo tên họ và một số thông tin cơ bản, sau đó hỏi: “Lý lão bá, ngươi làm ở Giả phủ bao lâu rồi?”
Đây là lần đầu tiên Lý lão bá lên công đường, ông bị dọa không nhẹ, khom lưng quỳ rạp trên mặt đất. Nghe Huyện lệnh đại nhân hỏi chuyện, ông hơi ngẩng đầu lên, đáp: “Bẩm, bẩm đại nhân. Từ hồi thảo dân mười lăm tuổi đã bị bán vào Giả phủ, đến nay đã là ba mươi sáu năm rồi.”
Lạc Minh Đạt lại hỏi: “Có phải ngươi từng sống trong biệt viện của Giả phủ gần thôn dưới chân núi không?”
Lý lão bá đáp: “Đúng vậy.”
“Ngươi đến Giả phủ làm việc từ khi nào? Bao nhiêu năm? Trong lúc đó có phát sinh chuyện gì không?”
Lý lão bá đáp: “Suốt mười năm nay, sức khoẻ của thảo dân không được tốt, không làm được việc nặng, nên chỉ được phái đến biệt viện đó trông nhà. Năm năm trước, thảo dân bị điều đến một biệt viện khác, hôm qua tự nhiên gia chủ lại đưa thảo dân trở lại biệt viện cũ.”
“Ngươi có biết vì sao trước kia Giả phủ điều ngươi đi không?”
Lý lão bá đáp: “Không biết, chỉ nghe nói là có tác dụng lớn.”
“Tác dụng lớn là gì?”
“Hình như là phải cho người nào ở.”
“Người nào?”
“Cái này thảo dân không biết.”
“Vậy ngươi có biết vì sao hôm qua bọn họ lại đưa ngươi về biệt viện cũ không?”
Lý lão bá lắc đầu, nói: “Quản gia chỉ nói ở đó không còn ai ở nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534244/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.