Editor: Aubrey. 
“Trói hắn lại!” Dư Thanh Trạch chạy vào, tìm một sợi dây thừng trong kho, cùng Đại Tùng và Đại Chí trói tên bịt mặt này lại. 
Trong lúc gã giãy giụa với ý đồ chạy trốn, lại bị Đại Tùng và Đại Chí gắt gao đè lại. 
Trói chặt xong, bọn họ mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. 
Lúc này, Nhạc ca nhi cũng đã tỉnh. Thấy bọn họ đã bắt được người, y mừng rỡ, muốn nhìn xem rốt cuộc người này là ai. 
“Đánh thức ngươi? Ngươi đi ngủ đi, không cần lo lắng, ở đây đã có bọn ta xử lý.” Dư Thanh Trạch khoác áo giúp Nhạc ca nhi, quan tâm hỏi. 
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Không sao, ta muốn xem tên này là ai. 
Dư Thanh Trạch thấy y có tinh thần như vậy, nói với Đại Tùng bọn họ: “Gỡ khăn che mặt của hắn ra.” 
“Để ta xem, tên này là ai?” Đại Chí đi qua, dùng một tay kéo khăn che mặt của gã xuống. 
Kẻ này có một khuôn mặt dài, mũi heo, mắt tam giác, trên cằm có một nốt ruồi to như hạt đậu nành, trông rất gian manh. 
Bọn họ quan sát kỹ. 
Gia Bảo lắc đầu nói: “Hình như chưa từng gặp bao giờ.” 
Đại Tùng cũng gật đầu nói: “Chưa gặp qua, không phải tiểu nhị của Hương Mãn Lâu.” 
Đại Chí nói: “Vậy chắc chắn là tìm người bên ngoài, đối với loại chuyện này. Chỉ cần là người thông minh một chút, sẽ không tìm tiểu nhị trong quán của mình.” 
“Này!” Đại Tùng đá lên bắp chân tên kia một cái, hỏi: “Tên là gì? Ai phái ngươi tới? Bao thuốc bột kia là thuốc gì?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534239/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.