Editor: Aubrey.
Thái đại nhân còn bận chính sự, nên chỉ ở thành Đồng Sơn vài ngày, thuận tiện tra xét một số chính sự ở thành Đồng Sơn, rồi mới về Vân Châu.
Hộ tịch của Gia Bảo được khôi phục tốn không ít chi phí, có điều, mọi người vẫn thích gọi hắn là Gia Bảo hơn, như vậy mới thân thiết. Gia Bảo cũng đã quen với cái tên này, nên mọi người đặt nhũ danh cho hắn là Gia Bảo.
Nhận Thái đại nhân làm nghĩa phụ, Gia Bảo có thêm một gia đình, thêm một gia gia và lão sao, nghĩa phụ, nghĩa sao, một ca ca và một đệ đệ. Thái Vân Úy nhỏ hơn hắn một tháng tuổi.
Một thời gian sau, nhận được sự quan tâm của mọi người, Gia Bảo đã dần dần khôi phục lại nụ cười của mình. Hắn không một mình, hắn vẫn còn rất nhiều người quan tâm hắn, thương hắn, hắn cảm nhận được, không thể không phấn chấn lên.
Cuộc sống trước kia cũng không có gì thay đổi, trừ việc Thái lão phu phu và Thái Vân Úy thường xuyên tới tiệm ăn vặt.
"Nhị ca! Ta giúp ngươi tính tiền!" Thái Vân Úy vừa ăn xong bữa sáng, lập tức chạy đến quầy, hứng thú bừng bừng muốn hỗ trợ Gia Bảo: "Ta đã học tính toán rồi."
Thái Vân Úy định đi lấy bàn tính, Gia Bảo vội ngăn lại: "Tiểu Úy, ngươi đi nói chuyện với lão sao đi, bên này ta làm là được rồi."
"Không sao cả, bọn họ còn ăn lâu lắm. Ngươi tính một cái, ta tính một cái, không phải sẽ nhanh hơn sao?" Thái Vân Úy cười hì hì, quay sang nói với một vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534201/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.