Editor: Aubrey.
Dư Thanh Trạch và trưởng thôn nghe người này là Huyện thừa đại nhân, vội vàng hành lễ: "Thảo dân xin được gặp đại nhân."
Ba người gặp Huyện thừa đại nhân, cả ba sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau.
Không phải người kia nói chủ bộ đại nhân có nhiệm vụ khẩn cấp cần thương lượng với Huyện thừa đại nhân sao? Nhưng Huyện thừa đại nhân rõ ràng đang ở trước mặt bọn họ mà.
Lúc này, ba người đã kịp thời nhận ra, vậy là người kia lấy cớ lừa bọn họ, không biết đó là ý của chủ bộ, hay là người kia cố ý không cho bọn họ làm?
Huyện thừa trông trẻ hơn chủ bộ một chút, có lẽ chỉ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Huyện thừa nhìn Lý Chính, thấy hơi quen, sau đó mới nhớ hình như là Lý Chính ở cùng thôn, hắn gật đầu, thuận miệng hỏi: "Không cần đa lễ. Các đồng hương tới huyện nha có việc sao?"
Lý Chính đáp: "Hồi đại nhân, thảo dân tới xử lý chuyện hộ tịch."
"Vậy đã làm xong chưa?" Nghe nói là xử lý hộ tịch, Huyện thừa nhìn trưởng thôn và Dư Thanh Trạch. Đến khi nhìn thấy Dư Thanh Trạch, hắn kinh ngạc, không khỏi đánh giá thêm vài lần.
Lý Chính ngẩng đầu, nói: "Hồi đại nhân, vẫn chưa làm xong. Trùng hợp chủ bộ đại nhân có việc, đi gấp nên không kịp gặp, ngày mai thảo dân sẽ quay lại."
Huyện thừa nghe chủ bộ không có mặt ở đó, nói: "Vậy sao, vậy không còn cách nào khác, ngày mai các đồng hương quay lại thêm một chuyến đi."
Lý Chính vâng một tiếng, Huyện thừa lập tức rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534154/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.