Editor: Aubrey.
Thường Nhạc lắc đầu, bọn họ chỉ từng nghe Dư Thanh Trạch kể về chuyện của gia gia của hắn, nhưng chỉ là thuận miệng kể sơ mà thôi. Từ trước tới nay y chưa từng nghe hắn kể về người trong nhà, hoặc những người khác.
Nhưng Thường Nhạc cũng hiểu, tình trạng như vậy, sẽ khiến cho người trong cuộc rất khổ sở, nên không muốn đề cập cho người khác biết.
Dư Thanh Trạch cầm tay Thường Nhạc, dựa vào vách tường, sửa sang lại suy nghĩ, dùng cách diễn đạt mà Thường Nhạc có thể hiểu, chậm rãi nói: "Cha và A ma của ta quen nhau từ nhỏ, có thể coi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Sau khi lớn lên, bọn họ thuận lý thành chương mà thành thân. Khi đó, trong nhà rất nghèo, nhưng bọn họ vẫn rất ân ái, chăm chỉ, cùng nhau nỗ lực buôn bán, gia cảnh cũng dần dần tốt lên."
"Qua vài năm, bọn họ quá bận việc buôn bán, nên không muốn sinh con. Sau này, trong nhà có tiền, bọn họ mới sinh ta ra, A ma ở nhà chăm sóc cho ta một năm, sau đó tiếp tục buôn bán. Tiền trong nhà kiếm được càng ngày càng nhiều, mua được căn nhà lớn, còn mướn hạ nhân. Đáng lẽ ra, gia đình của ta sẽ rất hạnh phúc, đúng không?"
Thường Nhạc gật đầu, có phu lang, có nhi tử, trong nhà cũng có tiền, có nhà ở, không cần vì kiếm kế sinh nhai mà phát sầu. Cuộc sống như vậy, đã được xem là hạnh phúc rồi.
Nhưng y không ngờ, hắn còn nói đến hai chữ 'chỉ là'...
"Gia gia của ta nói cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534141/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.