Editor: Aubrey.
Thái lão gia bọn họ ăn xong rồi về, từ lúc bước xuống xe cho đến khi ăn xong rồi rời đi, mất không tới một khắc. Giống như là thật sự vì muốn được ăn món mới nên mới đến, nhưng cảnh tượng vừa rồi, ở trong mắt những người xung quanh, không đơn giản như vậy.
Đến khi xe ngựa đi xa, có một khách quen của quán ăn vặt hỏi Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, ngươi thật sự đã trị hết bệnh kén ăn của Nhị thiếu gia Thái gia rồi sao?"
Dư Thanh Trạch cười nói: "Ta chỉ cung cấp vài món thôi, nghe Mễ ca nhi nói, gần đây chuyện ăn uống của Nhị thiếu gia Thái gia quả thật đã có tiến triển tốt."
Người nọ 'Ồ' một tiếng, lại hỏi: "Vậy ngươi định tới làm công cho Thái gia sao? Không mở quán ăn vặt nữa?"
Vừa rồi, Thái lão gia còn mời Dư Thanh Trạch về nấu ăn cho Thái gia.
Dư Thanh Trạch lắc đầu: "Không có, chỉ mời về làm khách thôi."
Người nọ nghe vậy, vừa thở dài vừa cảm thấy đáng tiếc: "Làm công ở Thái gia không tồi, Thái gia đối đãi với nhân công rất rộng rãi, đãi ngộ dành cho gia nhân được xem là tốt nhất trong thành này. Nếu ngươi muốn đi, cũng là một cơ hội tốt, đồ ăn do ngươi làm còn được Nhị thiếu gia Thái gia thích, Thái gia sẽ không bạc đãi ngươi."
Người xung quanh cũng sôi nổi gật đầu phụ họa.
Dư Thanh Trạch cười nói: "Phải, ta cũng đã đắn đo rất lâu, cuối cùng mới quyết định muốn tự mình buôn bán."
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534132/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.