*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Aubrey.
Trên con đường ở ngoại thành, một tiểu ca nhi cầm một cây dù giấy và một cái giỏ trên tay, bên cạnh là một lão bá.
Thời tiết hôm nay thật sự quá nóng, thái dương trên đỉnh đầu như muốn thiêu rụi toàn bộ mặt đất. Ánh sáng mặt trời chói loá chiếu thẳng vào mắt người qua đường, khiến cho người ta không thể không nhắm mắt lại, nắng quá gắt.
"Aiz! Trời hôm nay thật nóng." Lão bá cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, cảm thán: "Dư lão bản bọn họ ở xa quá."
Con rắn nhỏ nằm phơi nắng ở bụi cỏ ven đường, nghe có tiếng người, nó lập tức xuỳ một tiếng, bò đi.
"Cũng không xa lắm đâu, Phúc Bá, ngài có mệt không? Hay là, chúng ta nghỉ một lát đi." Trên trán Mễ ca nhi lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng. Tuy cây dù trên tay có thể ngăn cản ánh nắng trực tiếp chiếu vào, nhưng hơi nóng từ mặt đất vẫn ập lên mặt bọn họ, khiến cho bọn họ bắt đầu cảm thấy đuối.
Phúc Bá ngẩng đầu nhìn về phía trước, đáp: "Không cần nghỉ ngơi, sắc trời không còn sớm, nên đến đó sớm một chút. Nếu đến chậm, không khéo người ta đang nấu cơm, sẽ gây phiền toái cho bọn họ."
Mễ ca nhi đồng ý.
Sáng hôm nay, hai người đi đến phố Bắc Đại tìm Dư Thanh Trạch, nhưng khi đến chỗ mà bọn họ thường mở quán, thì không thấy có ai ở đó. Hai người tìm một vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534129/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.