Editor: Aubrey.
"Ý! Tiểu gia hoả đã về rồi, muộn như vậy còn đi đâu?" Trên mặt Văn Lệ đầy ý cười, ông nhiệt tình chào hỏi Dư Thanh Trạch, còn ra vẻ thần bí hỏi thăm.
Tiểu ca nhi sau lưng ông thò đầu ra, vừa thấy Dư Thanh Trạch, cấp tốc rụt đầu lại.
Dư Thanh Trạch: "..."
"Thúc sao." Dư Thanh Trạch gật đầu chào một tiếng, nhìn Thường Nhạc, phát hiện sắc mặt của bọn họ đều không vui, hắn nhàn nhạt trả lời: "Ta vừa đi ra ngoài tiêu cơm."
"À, tiêu hoá tốt, tiêu hoá tốt." Văn Lệ chờ Dư Thanh Trạch vào nhà, xích lại gần hắn, hỏi: "Tiểu gia hoả, ngươi từ nơi nào đến? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã thành thân chưa? Trong nhà còn bao nhiêu thân nhân? Vì sao đến thôn Ngưu Đầu này?..."
Tiểu ca nhi bên cạnh ông cũng lén lút nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch bị chuỗi câu hỏi này nện đến mức choáng váng, hắn vội đưa tay cản Văn Lệ, khổ não nói: "Thúc sao, ta năm nay đã hai mươi tám, nhà ở phương bắc, hành lý trên người đã mất hết rồi. Hiện tại trên người không một xu dính túi, không biết cuộc sống sau này như thế nào đây."
"À... Thì ra là vậy." Nghe Dư Thanh Trạch nói hiện tại không một xu dính túi, tuổi cũng đã lớn. Văn Lệ lập tức mất hứng thú, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt.
Sau đó, ông xoay người, nói với Thường gia gia và Thường Nhạc: "Cha, Nhạc ca nhi, hai người nên nghĩ kỹ lại đi, bên kia rất vừa lòng Nhạc ca nhi, bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-chi-ong-trum-my-thuc/534117/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.