Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng, tính lĩnh ngộ của Tô Nhiên trên con đường kiếm đạo lại cao như vậy!
Nhưng dù vậy, trong hàng chục đòn tiếp theo,
Tô Nhiên đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn không thắng được bản sao do tháp Diễn Hóa tạo ra.
Nhưng nói lại thì, cô chỉ vừa mới bắt đầu mà không có bất kỳ nền tảng gì, có thể làm được đến bước này cũng không dễ dàng rồi.
Đến khi sức lực của Tô Nhiên cạn kiệt, mệt đến mức ngã xuống đất, bản sao đó cũng tiêu tán tại chỗ.
"Đáng ghét...
Nhìn thấy bản sao tiêu tán, Tô Nhiên đang nằm trên mặt đất cảm thấy không cam lòng.
Lâm Thiên Sinh đi tới trước mặt Tô Nhiên, sau đó đỡ cô đứng dậy, rồi cõng cô trên lưng.
Ở trên lưng Lâm Thiên Sinh, Tô Nhiên mệt mỏi nói: "Em yếu quá." Lâm Thiên Sinh dừng một chút, sau đó nói: 'Em không yếu." "Hôm nay cứ như vậy trước đã, sau này vẫn còn nhiều thời gian." Nói xong, hắn cõng cô đi ra khỏi tháp Diễn Hóa.
Tô Nhiên nằm trên lưng Lâm Thiên Sinh, ôm lấy cổ hắn, cảm nhận gió nhẹ thổi qua, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bất giác cô ngủ quên trên lưng hắn.
Ngay khi Lâm Thiên Sinh bước ra, vết nứt không gian phía sau liền biến mất không một dấu vết.
Hắn nhẹ nhàng đặt Tô Nhiên lên giường, đắp chăn cho cô.
Lâm Thiên Sinh vẻ mặt điềm đạm nhìn Tô Nhiên đang ngủ say hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, năm xuống bên cạnh cô, ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3647502/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.