Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 127 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147
Chương sau
Hơn nữa, Lâm Thiên Sinh để Lục tiểu tiên bên cạnh cô, không phải chỉ để đối phó với lũ kiến hạ giới. Mà là có một người khác. Thần sắc Tô Nhiên nhìn có chút cô đơn, nói: "Trước kia anh nói em rất lợi hại, nhưng em không cảm nhận được một chút xíu nào." "Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, nếu không anh sẽ rời đi!" Lâm Thiên Sinh khẽ thở dài, sau đó nói: "Vậy thì được rồi." Nói xong hắn giơ tay lên, trước mặt xuất hiện một vết nứt không thời gian cao hai mét. 'Tô Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy loại thủ đoạn này, sửng sốt ngay tại chỗ. Nhớ lại, lúc đó Lâm Thiên Sinh đúng là đã nói với cô như vậy. Nói rằng hắn có khả năng xé nát không gian và cũng có thần thông tái tạo bằng máu. Lúc đó cô không tin, cho rằng Lâm Thiên Sinh hơi điên. Bây giờ xem ra Tô Nhiên mới thật sự là một tên hề! Lâm Thiên Sinh đứng lên nói với cô: "Đây là một không gian anh từng tạo ra, thuộc về một thế giới nhỏ." "Nếu như em thật sự muốn dấn thân vào con đường tu tiên, vậy thì đi vào đi." Nói xong, hắn bước vào trước. Tô Nhiên định thần lại, nhanh chóng đi theo. Xuyên qua khe nứt không gian, Tô Nhiên và Lâm Thiên Sinh đi tới một vườn đào tựa như tiên cảnh! Trong đó tràn ngập tiên khí, có núi, có sông, có rừng và thậm chí có rất nhiều tinh quái. Và ở trung tâm còn có một tòa tháp trăm tầng cao chót vót đâm vào. mây! Ở đây, luôn luôn là ban ngày, không bao giờ là ban đêm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhiên kinh ngạc nhìn xung quanh. Luôn có cảm giác như mình đã từng đến đây nhưng đầu óc lại có chút mơ hồ. "Chồng! Em nhớ rồi!" "Em đã từng đến đây rồi!" Suy nghĩ một lát, Tô Nhiên đột nhiên nhớ tới giấc mơ trước đó, kinh ngạc nói ra những lời này. Lâm Thiên Sinh nghe vậy, kinh ngạc quay đầu lại: "Em từng tới nơi này rồi sao?” Trong lòng thầm nghĩ làm sao có thể? Ngoại trừ bản thân hắn, căn bản không ai có thể bước vào được. Cho dù là Tô Nhiên, cũng là vì tu vi tiên khí của Lâm Thiên Sinh ở trong người mới có thể bước vào. Đây là một thế giới nhỏ mà hắn tình cờ tạo ra khi đang diễn hóa pháp tắc không gian. Là độc lập, căn bản không nằm trong ba nghìn thế giới nhỏ. Càng không thể có người biết được. Tô Nhiên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu liên tục: "Là sự thật, em nhớ ra rồi, lúc đó em nằm mơ, có đến đây mấy lần.” Nghe thấy những lời này, Lâm Thiên Sinh kinh hãi đến ngây người tại chỗ một hồi lâu. Một lúc sau, hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nói: "Ừm, điều đó cũng có thể." Nói xong, hắn bảo Tô Nhiên đi theo bước chân của mình, đi về phía tòa tháp khổng lồ. Đi tới phía trước tòa tháp, Lâm Thiên Sinh lại nói với Tô Nhiên: "Tòa tháp này là một bảo vật mà anh tình cờ có được trong Vô Cực Giới." "Tên nó là Tháp Diễn Hóa. Một khi bước vào tháp, có thể dựa vào cảnh giới của bản thân em để diễn hóa ra một kẻ địch tương xứng để luyện tập.” "Tầng thứ nhất là Trúc Cơ, lát nữa anh sẽ mở khóa tu vi của em đến Trúc Cơ Cảnh.” Nói xong hắn liền dẫn Tô Nhiên đi vào trong tháp. Tô Nhiên đứng ở trước tháp, dùng hết sức ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tháp. Nhưng không thể nhìn thấy cảnh tượng phía cuối tòa tháp, nó quá cao, hơn một trăm tầng. Tô Nhiên không dừng lại nữa, chạy nhanh để theo kịp Lâm Thiên Sinh. Khi đến tầng một, liền phát hiện ra ở đó căn bản không có bất cứ vật gì. Lâm Thiên Sinh giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán Tô Nhiên. Khi ánh sáng vàng biến mất giữa lông mày của cô, trong ý thức của cô liền xuất hiện một công pháp. Lâm Thiên Sinh lại nói: "Công pháp này có tên là Kiếm Lai!" "Anh đã kiểm tra tư chất của em, em phù hợp nhất với con đường kiếm đạo.” "Công pháp này sẽ tăng lên theo cảnh giới của em, uy lực phát huy ra cũng sẽ tăng lên theo, em có thể dùng mãi mãi.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 127 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147
Chương sau