Ông lão thản nhiên quan sát mấy người.
Nếu không phải phát hiện ra trong chín người này có Ngọa Long cùng cảnh giới với mình thì ông ta đã chẳng khách sáo vậy rồi.
Trước đó, ông ta mang theo mấy đệ tử từ thành phố Thiên Hải tới Đông Đô, trùng hợp kết duyên với nhà họ Nghiêm, định dừng chân tại đây.
Không ngờ còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì nhà họ Nghiêm đã rước tới rắc rối lớn như vậy.
Một vị Nguyên Anh, hai tên Kim Đan đại viên mãn, sáu người còn lại đều là Kim Đan kỳ. Trận này, cho dù ông ta có mấy đệ tự ở đây thì cũng vẫn phải cân nhắc thật kỹ.
Ngọa Long nói: “Hiện tại linh khí thiên địa sắp khô kiệt, nể tình tu hành không dễ, tôi khuyên ông một câu, ông không thể can thiệp vào chuyện nhân quả này
được đâu. Nếu không tiếc mệnh thì cứ việc ở lại!”
Nghe vậy, Nghiêm Vu Chấn vội vàng tiến lên một bước nói: “Thưa các tiên trưởng, cho dù chết cũng phải chết một cách minh bạch chứ phải không?”
“Tại sao lại như thế này?”
Nghiêm Vu Chấn nghĩ nát óc vẫn không hiểu. Trước nay, nhà họ Nghiêm của ông ta vẫn luôn rất cẩn thận, tại sao đang yên đang lành lại rước tới nhân quả lớn như vậy chứ.
Thấy thái độ của chín người này kiên quyết như vậy, may mà hôm nay có một vị đại năng Nguyên Anh tọa trấn ở đây, nếu không e là nhà họ Nghiêm sẽ không còn bất kỳ đường sống nào nữa.
Diệp Phong hỏi: “Tại sao à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3511695/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.