Lâm Thiên Sinh nghe xong câu hỏi này, anh cũng không trả lời ngay.
Thay vào đó, anh đặt xiên nướng đã nướng chín lên chiếc đĩa trước mặt Tô Nhiên.
Tân Lam cảm thấy ngạc nhiên khi cô ta nhận ra trong đó còn có quả tim của con mãng xà khổng lồ!
Chỉ là nó đã bị Lâm Thiên Sinh cắt thành từng miếng nhỏ.
Cô ta suýt chút nữa là không thể kìm nén được tâm trạng của mình, trong lòng cô ta không ngừng hô lên, trời ạ, đó là quả tim của yêu thú Nguyên Anh Cảnh đấy!
Độ quý giá của nó không kém gì một viên nội đan của yêu thú.
Sau khi ăn nó không những có thể nâng cao tu vi mà còn có thể dùng nó làm dược liệu để chữa trị vết thương, cho dù dùng nó luyện chế đan dược cũng rất tuyệt vời.
Nếu thứ này được rao bán, nó chắc chắn sẽ thu hút sự tranh giành của các thế gia viễn cổ!
Nhưng một thứ quý giá như vậy, thế mà Lâm Thiên Sinh này thực sự lấy nó ra cho Tô Nhiên ăn?
Thật đúng là lãng phí của trời!
Lâm Thiên Sinh cầm lấy một chai bia đã ướp lạnh, anh ngồi xuống ghế, sau đó lại ngả người ra sau.
Sau khi cầm chai bia lên uống một ngụm, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười xấu xa, anh nói với Tân Lam: "Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ có khái niệm giữ
lại những thứ đui mù không có mắt."
"Nếu nghiệt súc này muốn tấn công những người xung quanh tôi, đương nhiên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3493237/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.