Chương trước
Chương sau
Sau hai lần vồ hụt liên tiếp, Tân Lam hoàn toàn choáng váng.

Theo tin tức cô ta được biết, lão tổ nhà họ Lăng và lão tổ Nam Sơn đều là đại năng cảnh giới Nguyên Anh cổ đại.

Lăng mộ của họ chắc chắn sẽ có trận pháp! Không nói đến thành phố Giang Nam, cho dù là toàn bộ Long Quốc, trong thời gian ngắn có lẽ cũng không có bao nhiêu người có thể mở ra được hai lăng mộ lớn này.

Một lăng mộ bị người khác giành trước thì có thể hiểu được nhưng bây giờ hai mục tiêu quan trọng đều bị người ta lấy trước, hơn nữa còn không để lại dấu vết.

Ngay cả khí tức của đối phương cũng không cách nào tìm được. Trong lòng Tân Lam thật sự rất ảo não.

Một người đẹp dị tộc mảnh khảnh trong đó lên tiếng: “Tân, đứng nóng giận quá, chẳng phải Giang Nam có năm lăng mộ cảnh giới Nguyên Anh sao?”

“Chúng ta có thể chuyển mục tiêu.” Người phụ nữ đến từ nước Cao Lư đã đạt tới cảnh giới Tụ Hồn viên mãn. Tuy nhiên, cô ta lại là người có tu vi kém cỏi nhất trong số những người này.

Sắc mặt Tần Lam trở nên u ám, đứng tại chỗ chìm vào suy nghĩ.

Một lát sau, Tân Lam nói: “Không, trước khi chuyện đó chưa được xác nhận,

quan sát một khoảng thời gian trước vẫn tốt hơn.”

Tuy gần đây Giang Nam xảy ra rất nhiều thay đổi nhưng Tần Lam không ngờ rằng vậy mà lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của mình.

Hai nhà Lăng Triệu bị tiêu diệt, nhà họ Tô quật khởi, nhà họ Diệp thần phục. Vậy nhà họ Tô chắc chắn có vấn đề lớn! Chuyện bày ra trước mắt đã rõ ràng.

Tuy nhiên, một người phụ nữ yếu đuối như Tô Nhiên có thể làm được đến mức này, cô ngay cả võ giả cũng không được tính.

Các loại dấu hiệu đều chứng tỏ sau lưng nhà họ Tô chắc chắn có một tu sĩ có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Anh Hắc Tử ngạc nhiên nói tiếp: “Quan sát một khoảng thời gian trước sao?”

“Phải quan sát bao lâu?”

Lúc họ nghe Tần Lam nói rằng sau khi xong chuyện ít nhất có thể khiến cho tu vi của họ tăng lên một cảnh giới, và mỗi người được một khoản thù lao trị giá một

tỉ nhân dân tệ.

Vì thế họ không ngại nguy hiểm bị tổ chức Rồng phát hiện, lẩn trốn trong đám người theo Tân Lam trở về nước.

'Tần Lam không sợ gì cả, dù sao thì cô ta cũng là người Long Quốc.

Nhưng những tu sĩ dị tộc thì khác, nếu bị phát hiện, mọi chuyện rất có thể sẽ khiến cho lãnh đạo của hai bên tham gia.

Đây không phải là trò chơi, người bình thường chỉ cần một tờ giấy thông hành là có thể tùy ý đi lại giữa các nước nhưng mà tu sĩ thì không.

Nếu muốn ra vào giữa các nước thì nhất định phải báo cáo nghiêm ngặt, có lúc còn bị tu sĩ bản địa đi theo.

Nếu không, bị phát hiện sẽ chết một cách oan uổng.

Tần Lam cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ là vài ngày, hoặc là lâu hơn.”

Nghe vậy, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt nặng nề.

Người phụ nữ dị tộc lại nói tiếp: “Hay là thế này nhé, cô cho chúng tôi mỗi người năm trăm triệu nhân dân tệ thù lao, chúng tôi trở về nước trước.”

“Bởi vì chuyện này đã khác với kế hoạch ban đầu của cô, vì vậy chúng tôi không định tham gia nữa.”

“Đúng vậy, Tần, cô yên tâm đi. Chúng tôi sẽ không tiết lộ chuyện của cô với người khác đâu.”

Sau khi người phụ nữ dị tộc nói xong, những người còn lại cũng gật đầu phụ họa.

Nghe vậy, Tân Lam bèn cười nói: “Tốt như vậy sao.” Nói đoạn, cô ta đột nhiên giơ hai tay lên.

Mấy tên tu sĩ dị tộc không kịp đề phòng, lập tức bị một luồng sức mạnh giam cầm tại chỗ.

Mọi người đều lộ vẻ kinh hãi, anh Hắc Tử sợ hãi nhìn Tân Lam: “Cô không phải là cảnh giới Kim Đan?”

Tần Lam cười âm trầm: “Hừ hừ, Kim Đan kỳ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.