Sau khi Tô Khả Hân nhận lấy lệnh bài, trên mặt cô ấy lập tức tràn đầy kinh ngạc.
Thời điểm còn đi học, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nghe bạn cùng phòng nhắc đến nơi này.
Nói rằng chồng sắp cưới của cô ấy hình như đang tu hành trên núi Côn Lôn gì đó.
Chẳng bao lâu nữa, chồng chưa cưới của cô ấy sẽ xuống núi làm một cao thủ, nhất định có thể bất khả chiến bại ở mọi nơi!
Nói núi Côn Lôn có bao nhiêu kỳ diệu, có bao nhiêu sự thần kỳ.
Mà bây giờ Lâm Thiên Sinh lại đưa cho cô ấy một tấm lệnh bài chào mời. Không cần phải nói trong lòng cô ấy có bao nhiêu kích động.
Lâm Thiên Sinh nói: “Đúng vậy, em có bằng lòng đi không?”
Tô Khả Hân hưng phấn gật đầu: “Có, anh rể, em bằng lòng đi!”
Nghe được câu trả lời này, Lâm Thiên Sinh hài lòng gật đầu, sau đó lại giơ lên một bàn tay.
Ngay sau đó, một cây liễu nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay của anh.
“Đây là một môn công pháp mà anh vô tình có được lúc ở Tiên giới, thuộc về thuộc tính mộc.”
“Bây giờ để cho em tu luyện.”
Nói xong, cây liễu nhỏ trong lòng bàn tay anh hòa vào giữa lông mày của Tô Khả Hân.
Vẻ mặt Tô Khả Hân hưng phấn, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn anh rể!” “Bây giờ em sẽ đi chuẩn bị đồ đạt ngay, sau đó đến núi Côn Lôn!” Lâm Thiên Sinh nói: “Được, đi đi.”
Sau khi nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3437590/chuong-119.html