Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 127 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147
Chương sau
“Nếu đã như vậy, lão phu xin đi trước một bước.” “Tình huống khẩn cấp, mời Lâm tiểu hữu lập tức xuất phát.” Lý Vệ nói xong liền dẫn theo Hạ Dương và Lôi Yên vội vàng rời đi. Khi họ đến cửa, Lý Vệ và Lôi Yên lấy ra một thanh kiếm khổng lồ từ không trung, cùng ngự kiếm rời đi. Cảnh sát trưởng Hạ Dương lái xe riêng của mình đi. Sau khi ba người rời đi, Tô Nhiên chạy xuống lầu. Vừa rồi cô ở trên lầu nghe lén cuộc trò chuyện của mấy người. Tổ chức Rồng dường như muốn Lâm Thiên Sinh cùng nhau tiêu diệt ai đó. Dù biết Lâm Thiên Sinh là người tu tiên có thực lực cường đại, nhưng Tô Nhiên vẫn có vẻ lo lắng. Ngay cả khi Lâm Thiên Sinh chỉ hơi trầy da thôi thì Tô Nhiên cũng đã đau lòng rồi. Cô đi tới trước mặt Lâm Thiên Sinh nói: “Những người này đến tìm anh như thế, việc này có nguy hiểm gì không?” “Hay là để Tiểu Tiên thay anh đi đi.” Dù sao tên kia lợi hại như vậy, sao lại để Lâm Thiên Sinh đích thân đi tới đó chứ. Lâm Thiên Sinh nói: “Không cần, đúng lúc anh đi dạo chơi một chuyến.” “Em không cần lo lắng cho anh, thực lực của chồng em không bình thường đâu.” Nói xong, anh bước ra khỏi cửa. Tô Nhiên cau mày, vẻ mặt lo lắng nói: “Anh phải cẩn thận đấy.” Lâm Thiên Sinh bước đi, xua tay nói: “Biết rồi.” Anh vừa dứt lời liền hóa thành một đạo quang ảnh và bắn lên bầu trời. Lúc Tô Nhiên đuổi theo, Lâm Thiên Sinh đã biến mất không còn bóng dáng. Đồng thời, ở những rặng núi vùng ngoại ô. Đám người Hoàng Lão Tà, Lăng Quyền đã khai quật phá trận cả một đêm. Cuối cùng, họ đến một cánh cửa bằng đồng trong nghĩa trang. Tuy nhiên, ở đây vẫn còn một trận pháp cuối cùng. “Chỉ cần đột phá trận pháp cuối cùng này, chúng ta có thể tiến thẳng vào lăng mội” Hoàng Lão Tà nói với vẻ mặt kích động. Lăng Quyền nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mau bắt đầu đi!” Nói xong, anh ta cho người áp giải mấy chục người cuối cùng còn sống lên và lấy máu bằng cách cắt cổ họng của họ. Anh ta đã đào bới cả đêm, sợ nếu tiếp tục trì hoãn nữa sợ sẽ đêm dài lắm mộng. Dù sao tối hôm qua, những người từ Tổ chức Rồng đã xuất hiện. Cho dù tạm thời trốn thoát, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ có một chướng ngại vật khác. Lần này, chỉ cần Lăng Quyền đánh thức vị lão tổ kia, anh ta nhất định sẽ khiến những kẻ chống lại nhà họ Lăng phải chết! Nhưng lần này, khi máu người sống chảy vào trận pháp, lại không có chút phản ứng nào. Lăng Quyền hỏi với vẻ mặt hoang mang: “Tiên sinh, tại sao lại như vậy?” Hoàng Lão Tà bình tĩnh nói: “Đừng vội, còn thiếu một thứ có thể phá vỡ trận pháp cuối cùng.” Khi Lăng Quyền nghe xong, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc còn thiếu cái gì?” Hoàng Lão Tà cười xấu xa, vẻ mặt già nua nham hiểm nói: “Còn thiếu huyết mạch chân chính của nhà họ Lăng.” Nghe vậy, hai mắt Lăng Quyền mở to, đột nhiên hoảng sợ: “Ông nói cái gì?” Lúc này, sắc mặt Hoàng Lão Tà càng ngày càng kỳ quái, chậm rãi tiếp cận Lăng Quyền. Lăng Quyền cực kỳ hoảng sợ, dường như đã đoán được điều gì đó, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 127 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147
Chương sau