“Đừng mà, tôi đâu nói là tôi không làm đâu đúng không, hì hì”
“Xin ngài bớt giận, đừng tức giận mà.”
Có thể thấy, sau khi Lục Tiểu Tiên bình tĩnh lại thì khát vọng sống vẫn rất mạnh mẽ.
Lâm Thiên Sinh cười gằn: “Hừ, tôi còn tưởng là cô cứng cỏi cỡ nào cơ.”
“Được rồi, vậy trước tiên cứ như vậy đã.” Nói xong, anh đứng dậy đi lên tầng hai. Lục Tiểu Tiên cười nói: “Hì hì, cung tiễn Thần Thượng.”
Tô Nhiên sợ hãi nói: “Thiên Sinh, vậy cô bé...”
Trong lòng cô ít nhiều gì vẫn thấy lo lắng, nếu giữ thứ này ở chung một chỗ với mình thì chẳng phải nó sẽ nhân lúc Lâm Thiên Sinh văng mặt để ức hiếp cô hay sao?
Lâm Thiên Sinh nói: “Em không cần sợ, chuyện khác thì anh không dám nói nhưng cô ta không làm gì được em đâu.”
Nghe vậy, Tô Nhiên mới yên tâm.
Sau đó, hàng mày vốn chau lại cũng giãn ra, cô nhìn Lục Tiểu Tiên đứng trước mặt mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lát, Tô Nhiên mở miệng cười hỏi: “Xin chào, tôi tên là Tô Nhiên, cô tên là gì?”
“Lục Tiểu Tiên”
Lục Tiểu Tiên cũng nhìn chằm chằm Tô Nhiên bằng ánh mắt thắc mắc.
Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc người phàm này có gì đặc biệt mà một nhân vật truyền thuyết của tiên giới lại phải quan tâm như vậy.
Tô Nhiên nói tiếp: “Vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Tiên nhé, đây là nhà tôi. Lát nữa tôi sẽ sai người dọn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404548/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.