Tô Nhiên ở bên cạnh bị dọa đến ngơ ngác: “Thiên Sinh, như, như vậy không sao chứ?”
Lâm Thiên Sinh nở nụ cười tà ác, trầm giọng nói: “Không sao đâu, chỉ là trải qua nhiều năm như vậy, tên nhóc này quả nhiên không còn nhớ anh nữa”
Nghe thấy câu này, Tô Nhiên lại giật mình kinh ngạc.
Nhớ anh?
Chẳng lẽ trước đây anh từng gặp được thanh kiếm này?
Cùng lúc đó, cô cũng thầm cảm thấy kinh ngạc, vũ khí có thể giết tiên quả nhiên khác biệt, lại còn có trí nhớ, có thể nhận biết được người khác.
Lâm Thiên Sinh đột nhiên quát lớn: “Còn không nhanh hiện hình cho tôi!”
Vừa dứt lời, kiếm Lục Tiên lập tức bật ra khỏi tay Lâm Thiên Sinh, bay lên giữa không trung.
Sau đó bắt đầu điên cuồng xoay tròn dưới cái nhìn sửng sốt của Tô Nhiên.
Lại có một luồng ánh sáng trắng bùng lên, khiến Tô Nhiên không thể mở nổi mắt.
Ngay sau đó, ánh sáng kia dần tan biến, kiếm Lục Tiên kia vậy mà lại hóa thành một cô bé khoảng mười mấy tuổi được bao phủ trong tiên khí.
Cô bé mặc một chiếc váy màu trăng, đi chân trần, giữa hai đầu lông mày có một vết tiên ấn, da thịt trắng hồng, xinh đẹp như tiên nữ.
Giờ phút này, cô bé đang vô cùng tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thiên Sinh.
Hai người giống như có thù oán sâu nặng gì đó.
Nhìn thấy cô bé kia xuất hiện, Tô Nhiên đã kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Nếu không phải được tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404546/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.